Càng đi vào bên trong, bốn phía càng hắc ám tĩnh mịch mà khủng bố.
Không gian chưa đến tám mươi thước vuông, Lý Bách Chu lại như đi dài đến vô tận.
Trong lòng Lý Bách Chu kinh sợ, mơ hồ sinh ra một tia dự cảm không ổn. Nhiều khi, loại cảm giác kỳ quái này lại có thể cứu y một mạng.
Một âm thanh kỳ lạ rất nhỏ. Là tiếng của hạt cát bị giẫm nghiền trên mặt đất.
Lý Bách Chu bất động thanh sắc thả chậm động tác.
—— sau lưng y có người!
Lý Bách Chu chưa quay đầu lại, y chuyển động nhãn cầu, dùng dư quang khóe mắt, nhìn lại phía sau.
Mà ngay lúc y vừa mới thả chậm động tác, nam hộ lý theo phía sau hắn, đã chậm rãi nâng ống tiêm trong tay.
Inox sắc nhọn yêu dị trong bóng đêm chợt lóe lên.
Nhưng mà trong nháy mắt không khí tóe lửa này, phía sau lại vang lên giọng trẻ con thanh thúy.
“Bách Chu, một mình anh làm gì trong này?”
Lý Bách Chu động tác cứng đờ, yên lặng xoay người lại.
Hắn nhìn quanh bốn phía, chỉ có một mảnh trống trơn vắng lặng, ngoại trừ hắn, và tên nhóc đứng ngoài cửa, không còn bóng người nào khác.
Lý Bách Chu tâm nặng trịch rớt xuống đất.
“Ha, ha, cậu… cậu về rồi, không phải bảo chiều mới về sao?”
Trong phòng một mảnh tối đen, Lý Bách Chu thấy không rõ biểu cảm của Bộc Dương Môn, chỉ cảm thấy thanh âm của tên nhóc cũng không khác gì bình thường, chính là âm sắc lạnh tanh ảm đạm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-trung-tieu-oc/3287675/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.