Lý Bách Chu đã ở nơi này ngây người ba ngày. Chưa từng ra khỏi cửa.
Thấy bên trong căn phòng nhỏ này, ngoài mấy món công cụ mang phong cách cổ xưa, cũng chỉ có một cái cửa sổ bị tấm rèm màu xám nặng trịch che suốt ngày. Trong phòng cả ngày đều mở đèn, cho dù ban ngày cũng như thế, không cho ánh nắng có cơ hội xâm nhập.
Từ khi ở đây dưỡng thương, ngoại trừ Môn Môn, y chưa từng thấy người nào khác. Tuy rằng như thế, y vẫn biết, một đứa nhóc không có năng lực sinh tồn, không thể tự bảo vệ mình, không thể nào hoàn toàn thoát ly khỏi người lớn cùng xã hội. Cho nên y đoán Môn Môn hẳn là “trộm” đem y cứu về nhà, không để người trong nhà nó phát hiện.
Nhưng tại sao phải dấu y ở đây? Y là tội phạm bị truy nã sao?
Lý Bách Chu có chút căm giận trừng mắt nhìn cái chân bị bó thạch cao, cánh tay bị cuốn đầy băng treo trên cổ. Nghĩ thầm hổ lạc Bình Dương, lúc này không bằng trước kia, ngay cả muốn đến bên cửa sổ kéo cái rèm chắn nắng kia cũng không có khí lực. Nhân sinh a nhân sinh, sao ngươi khinh người thế chứ!
Rất nhanh, Lý Bách Chu lại kịp phản ứng. Thạch cao! Ai, đây cũng không phải là việc một đứa bé có thể một mình làm được! Phương diện này tất nhiên phải có một nhân viên y tế, nhân viên y tế này hẳn là người nhà của đứa nhỏ, nếu không có thể là gọi bác sĩ tới nhà, vì sao không dứt khoát kêu xe cứu thương đưa y đến bệnh viện nhỉ! Lẽ ra nên như thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-trung-tieu-oc/3287660/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.