Thường Trường đánh bằng gò má, nửa khuôn mặt đau rát. 
Nhưng cậu không thèm để ý, hai mắt đỏ bừng nhìn lão Đảng đang ở một bên che đầu. 
Lão Đảng mất cân bằng ngã xuống nệm bên cạnh, hiển nhiên bị va chạm bất thình lình làm bị thương. 
"Hừm..." Nghe thấy tiếng □□ có chút thống khổ của lão Đảng, Thường Trường khẽ nhíu mày. 
Cậu đá văng nửa chân lão Đảng còn gác lên người cậu, nhanh chóng đứng lên từ trên giường. 
Nếu không phải bây giờ còn nguy cơ tứ phía, cậu thật sự sẽ động thủ với lão Đảng. 
Lão Đảng xoa thái dương, ngẩng đầu, vẻ mặt thập phần mê mang, ánh mắt kỳ quái vừa rồi đã biến mất. 
"Tôi xin lỗi. Tôi..." Nhìn khuôn mặt xanh mét của Thường Trường, lão Đảng dừng lại một chút, ảo não nói: "Không biết vừa rồi tôi bị làm sao. ” 
Thường Trường không trả lời, hiển nhiên từ trong lòng không chấp nhận lời giải thích này. 
Những lời nói vô thức của một người thường là những gì người đó nghĩ. Hành vi vô thức kia, có thể nói là điều hắn đã làm rất nhiều lần trong đầu. 
Lão Đảng còn muốn nói gì đó, lại cảm thấy ngực đau đớn. Hắn cong lưng cắn chặt môi. 
Thường Trường cũng sửng sốt, cậu đụng vào đầu mà? sao ngực lại bị thương? 
Sắc mặt lão Đảng đen sì, khớp ngón tay duỗi thẳng lộ ra xương trắng. 
Thường Trường bỏ qua cãi vã vừa rồi, lập tức đi tới đỡ hắn nằm xuống. 
Cũng may cơn đau kéo dài không lâu, sau vài giây co giật, lão Đảng mềm nhũn nằm trên giường. 
"Tôi… Đệt, cậu không sao chứ? Thường 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-trang-my-le/484432/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.