Chương trước
Chương sau
Lão Đảng không trả lời, chỉ đưa tay che miệng Thường Trường, ý bảo cậu đừng lên tiếng.
Thường Trường gian nan nuốt một ngụm nước miếng, tiếng hít thở của hai người gần trong gang tấc. Cậu hiểu rõ hiện tại không phải là thời cơ thích hợp, chỉ đành áp xuống tất cả mọi nghi ngờ.
Huống hồ ngoài cửa có tiếng động kỳ dị nào đó đã càng ngày càng gần —— có người đang đi về hướng này!
Trong bóng tối, Thường Trường chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình giống như tiếng trống đánh trận.
Tủ quần áo của họ nằm ở bên phải cửa trong phòng, rất gần với hành lang bên ngoài. Do đó, khi bất kỳ âm thanh nào phát ra từ bên ngoài cửa, sẽ có cảm giác như đang xảy ra xung quanh mình.
Cạch cạch cạch cạch
Cạch cạch cạch cạch
Âm thanh từ xa đến gần.
Sau đó... Đột nhiên dừng lại.
Ai đó dừng lại bên ngoài cửa.
Hai người không nhúc nhích trong không gian chật hẹp.
Mặc dù được ngăn cách bởi một lớp gỗ và cánh cửa tủ quần áo nhưng khoảng cách vẫn quá gần. Nếu bị phát hiện vào lúc này, họ không có cách nào thoát ra được.
Ngoài cửa vẫn không có một tiếng động, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nhưng Thường Trường có một loại dự cảm, nó đứng ở ngoài cửa.
Cậu đột nhiên có một ý tưởng khủng khiếp: Những người bên ngoài cửa có thể biết họ đang ở trong đó, nhưng muốn chờ đợi cho đến khi bọn họ lộ ra sơ hở.
Lòng bàn tay cậu bắt đầu đổ mồ hôi, cảm giác thất thố càng thêm mãnh liệt.
Biến hoá xảy ra trong nháy mắt.
Cánh cửa bị phá mà không báo trước!
Cửa tủ quần áo cơ hồ bị mảnh gỗ bay tứ tán đập vào, nghe âm thanh có thể tưởng tượng ra tình huống bi thảm bên ngoài.
Vờn quanh bên tai là tiếng gương trong phòng tắm, tiếng kính bị đập vỡ, còn có tiếng cười điên cuồng của người phụ nữ.
Thường Trường cảm thấy sợ hãi không thể tả.
Đủ loại chuyện lúc trước, cậu chỉ cảm thấy quỷ dị. Nhưng hiện tại, cậu lại không dám động đậy.
Không gian chật hẹp, không khí nặng nề, âm thanh kinh người...
Đau quá.
Đau đầu, đau bụng. Toàn thân đau nhức.
Cảm thấy cơ thể ở đâu đó bất thường, tay Thường Trường run rẩy sờ lên bụng mình.
Xúc cảm sền sệt, còn có mùi máu tươi nhàn nhạt.
Cậu đang chảy máu. Lượng máu rất lớn.
Nhưng mu bàn tay trái chạm vào lại không thấy gì cả.
Người phụ nữ trong phòng vẫn đang đập phá mọi thứ mà cô ta nhìn thấy, như thể cô sẽ không dừng lại cho đến khi tìm thấy họ.
Tay Thường Trường túm góc áo, rồi lại buông lỏng, chỉ cầu mong cô ta nhanh chóng đi ra ngoài
Đang lúc cậu thất thố, một đôi tay vuốt ve cậu.
Vì không gian chật hẹp, Lão Đảng không động nhiều, chỉ là gần gần ôm bả vai cậu. Nhưng cũng đủ để cho Thường Trường đang run rẩy mất kiểm soát tỉnh táo lại.
"A a a!" Người phụ nữ bên ngoài cửa hét lên giận dữ, giống như tức giận tại sao không thể tìm thấy con mồi của mình.
Đột nhiên, hành lang "bốp" một tiếng, một cái gì đó bị vỡ.
Người phụ nữ ngay lập tức chạy ra ngoài, âm thanh càng ngày càng xa.
Thường Trường như vừa mới được vớt ra khỏi nước, lưng ướt đẫm mồ hôi. Cậu vừa định mở miệng nói chuyện, đã bị lão Đảng dùng sức che miệng lại.
Đồng thời lòng bàn tay bị lật ra. Lão Đảng ra dấu x.
Thời gian lại đóng băng, xung quanh im lặng như chết.
Lại qua vài phút, rốt cục có người di chuyển.
Chính xác mà nói, không phải lão Đảng và cậu.
Cửa tủ quần áo bị mở ra.
Nhưng họ không nghe thấy bất cứ ai đến gần!
Nói cách khác —— người này vẫn đứng trước tủ quần áo, chưa từng rời đi.
Nó cứ như vậy lẳng lặng đứng trước tủ quần áo, cách cửa đối mặt với bọn họ.
Nó nhìn họ cách cánh cửa.
"Anh Thường Trường, anh ở đây không?"
Thường Trường cả người chấn động, theo bản năng nắm chặt áo lão Đảng.
Đây là thanh âm của Nhậm Lục!
Lão Đảng vẽ rất nhiều × trong lòng bàn tay của cậu.
Thường Trường sửng sốt một chút, lựa chọn tin tưởng lão Đảng.
Thay vì nói cậu không biết ba người bạn đã xảy ra chuyện gì, chi bằng nói cậu căn bản cũng không rõ hiện tại rốt cuộc là tình huống gì. Không chỉ xung quanh biến hóa, chính cậu cũng đang biến hóa, nhưng cậu nói không rõ ràng lắm.
Dần dần cậu không thể phân biệt ai là kẻ thù, ai là bạn bè, ai là người và ai là quỷ. Cậu mơ hồ cảm thấy mình đã quên cái gì đó, nhưng lại chẳng nhớ ra, chỉ biết hẳn là không phải là hồi ức tốt đẹp gì.
Cảm giác như vậy rất xấu, giống như bị lạc trong hỗn độn, mất đi chính mình.
Duy chỉ có… Linh
Như làn gió, Lại hơi lạnh.
Bất cứ khi nào cậu nghĩ về tên của người đàn ông này, luôn cảm thấy một loại cảm giác thanh thản.
Bây giờ anh đang ở đâu?
Thường Trường nhắm mắt lại.
"Nhậm Lục" đợi một lát, không nghe thấy câu trả lời, thay đổi một loại giọng điệu quỷ dị sắc bén khác: "Không có người rồi, không biết chạy đi đâu. ”
Lúc này Thường Trường mới hiểu được —— đây là Nhậm Lục giả!
Những quỷ khác dùng giọng nói của Nhậm Lục để dụ cậu ra ngoài.
Nếu không có lão Đảng, có thể cậu đã ra ngoài từ lâu.
Hồi tưởng tới mấy phút vô ý thức giằng co vừa rồi, cậu không khỏi sợ hãi, nếu lúc nãy phát ra một chút âm thanh thôi là 2 thằng thăng thiên luôn rồi.
Tiếng bước chân ngoài cửa dần dần đi xa, sau đó truyền đến tiếng thang máy đinh một tiếng, dường như đang đi xuống lầu.
Lão Đảng dán tai lên cửa gỗ nghe một hồi, cẩn thận tháo ván gỗ ra.
Hai người rón rén bò ra.
Cánh cửa đã bị người phụ nữ điên vừa rồi đập nát, căn phòng này đã không còn an toàn nữa.
Lão Đảng chắn Thường Trường ở phía sau, vươn nửa cái đầu ra nhìn xung quanh một vòng, rồi dắt Thường Trường đi thẳng về phía... phòng đối diện.
Vì vậy, phòng ở tầng này đều không khóa cửa??
Nghi vấn vừa xuất hiện, lão Đảng cạch một tiếng khóa cửa phòng.
Bây giờ là… an toàn rồi à? Thường Trường thở ra một hơi, chân còn đang mềm nhũn.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Không giống như cảm giác của Linh, lão Đảng đối với cậu gần hiện thực hơn. Tâm trạng mong muốn tìm hiểu sự thật càng trở nên cấp bách.
Lão Đảng trông rất bối rối: "Chúng ta đi thực tập bằng xe hơi, sau đó … cậu, cậu là Thường Trường.
Vẻ mặt của hắn tựa hồ rất là khổ não, Thường Trường lúc này mới phát hiện hắn mặc đồng phục khách sạn, bảng tên trên ngực viết hai chữ Đảng Đảng.
"Tôi... Tôi là ai? ”
Ánh mắt của hắn đột nhiên thay đổi.
Thường Trường cảnh giác lui về phía sau một bước.
Lão Đảng cao hơn cậu, cũng bởi vì thường xuyên tập thể dục, sức mạnh cũng lớn hơn cậu.
Trước kia khi bọn họ xưng huynh gọi đệ, phần lớn thời gian lão Đảng đều cười. Từ sau khi hai người bọn họ chiến tranh lạnh, Thường Trường mới ý thức được thì ra lúc hắn không cười rất đáng sợ.
Giờ khắc này, lão Đảng cứ nhìn cậu như vậy, giống như nhìn con mồi của hắn.
Không chút che giấu, nói thẳng ra, biểu hiện như vậy khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.
"Cậu..."
Ánh mắt lão Đảng nóng bỏng, nhìn Thường Trường như muốn thiêu cháy cậu.
Chỉ thấy hắn duỗi tay ra, ôm Thường Trường lại, tiếp theo nặng nề quăng lên giường!
"Cậu!" Thường Trường giãy dụa muốn đứng lên, lại bị lão Đảng trên người một lần nữa đè trở về.
Sức nặng toàn thân lão Đảng đều ngồi trên người cậu, Thường Trường tức ngực đến không thở nổi.
Cũng may hắn nhanh chóng điều chỉnh góc độ, khom lưng xuống, sờ mặt Thường Trường.
"Tôi thấy rồi, tên đàn ông kia lưu lại dấu ấn trên người cậu."
"Tại sao? cậu không phải Gay à? Đều là đàn ông cả, tại sao tôi không thể? ”
"Vì sao một tên đàn ông mới quen biết mấy ngày lại được?!"
Nói xong cúi người tiến về phía môi cậu.
"Mẹ nó cậu điên rồi, Đảng Biện!"
Thường Trường nghiêng đầu, tiếp theo dùng nửa mặt đập mạnh vào đầu lão Đảng.
________________
Huhuhu không hiểu sao lúc tui update toàn bị mất chữ "ÂM" ý:(((
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.