Một giọt mồ hôi lạnh trượt dài trên tấm lưng dài, cậu đứng cứng đờ, như thể bị một con rắn độc siết chặt cổ.
Đứa nhỏ vẫn nhìn cậu, như thể chỉ cần cậu không trả lời thì bọn họ có thể nhìn nhau đến thiên hoang địa lão.
Giọng nói Thường Trường có chút run rẩy: "Em nói như vậy là có ý gì?"
Con ngươi cậu bé đảo 360 độ, ngón tay chỉ vào giường lớn nói: "Thiên Thiên trước kia ở trong đó, nhưng bây giờ có người chiếm lấy giường của Thiên Thiên mất rồi."
Lời này nghe thế nào cũng không đúng: Bên trong? Chẳng lẽ -- nó đang ám chỉ gầm giường.
Thường Trường còn chưa trả lời thì đã bị một lực đột ngột kéo về phía trước. Nhưng do lực ma sát của thảm nên cậu bị trượt chân ngã nặng xuống đất.
Đầu gối đau rát, chắc là bị rách da. Tư thế Thường Trường ngã có chút thảm, nửa má áp vào thảm, ánh mắt đối diện với gầm giường.
Một từ đệt còn chưa ra khỏi miệng, cả người cậu đã ngây dại.
Dưới gầm giường có một đôi mắt, không nhúc nhích nhìn cậu.
Cậu gần như bật dậy, xoay người vọt ra ngoài cửa. Nhưng cánh cửa đột nhiên bị mở ra, một nam nhân viên phục vụ bước vào.
Thường Trường không thấy rõ người tiến vào trông như thế nào, tầm mắt cậu rơi vào bảng tên trước ngực người nọ -- Minh Minh.
Người này rõ ràng tới tìm cậu (?)
Còn chưa đợi Thường Trường mở miệng, Minh Minh đã mở miệng trước, nhưng hiển nhiên không phải nói với cậu: "Không phải còn có một ngày à? Sao lần nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-trang-my-le/268908/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.