Mùa đông đi học trên trấn rất gian khổ, trời đất ngập trong băng tuyết khiến việc đạp xe vô cùng chật vật. Vừa vào lớp tuyết trong mũ cùng khăn quàng đều tan thành nước. Trong phòng học có cái bếp lò, mặt trên dùng để hâm nóng hộp cơm, bên cạnh dùng để làm khô khăn quàng.
Cũng bởi vì mùa đông đi học thực sự gian khổ, cho nên rất nhiều học sinh trong thôn học xong tiểu học là nghỉ. Có thể kiên trì đến trường, không quan tâm thành tích tốt hay không, hiệu trưởng nói, tương lai đều là thanh niên có tiền đồ!
Lâm Đông Đông thành tích không phải cực kỳ tốt, bất quá cậu cảm thấy không học thực sự không có tương lai, cậu không thích làm việc nhà nông. Hơn nữa mẹ Lâm cũng nói muốn cậu chăm chỉ học hành, người thành phố đều đi học, sau này mới có thể chọn một trường đại học tốt.
Cho nên Lâm Đông Đông cắn răng kiên trì, thế nhưng cũng may mà còn có bọn Tưởng Hải Dương làm bạn. Hiện tại sáng đi học cùng nhau, tan học cùng về nhà.
Tưởng Hải Dương thông minh, thế nhưng ham chơi, thành tích không tính là quá tốt. Lâm Đông Đông có một lần ngồi trong tuyết hỏi qua hắn vì cái gì mà kiên trì học.
Tưởng Hải Dương chống nạnh cúi đầu nhìn hắn như nhìn đứa ngốc, "Cha tôi nói muốn đem tiệm tạp hóa nhà tôi mở rộng, tương lai muốn mở ở trấn trên làm ăn! Tôi không đi học làm sao được?" Hắn híp mắt một cái, làm ra biểu tình cao thâm khó dò, "Làm ăn, phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-thon-tinh-ai/2641832/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.