Chương trước
Chương sau
"A..." Lâm Đông Đông kinh ngạc thốt lên một tiếng, mũi đau, nước mắt cũng ứa ra. Tay cậu dùng lực đẩy Tưởng Hải Dương, tức giận nói: "Cậu làm gì thế!"

Tưởng Hải Dương nới lỏng răng, thế nhưng vẫn ngậm chóp mũi Lâm Đông Đông không tha, ma xui quỷ khiến, dùng đầu lưỡi thăm dò liếm một chút.

Lâm Đông Đông triệt để bối rối, trên chóp mũi đầu tiên là đau bây giờ là ngứa. Đẩy Tưởng Hải Dương mà đẩy không ra, hắn đang ngậm lỗ mũi mình a!

Lâm Đông Đông hừ ra một chút giọng mũi, "Cậu mau thả tôi ra ~ "

Thanh âm này rõ ràng không khác bình thường quá nhiều nhưng tại lúc này nghe cư nhiên như đang làm nũng.

Tưởng Hải Dương có cảm giác hưng phấn, hoặc là nói từ lúc hắn nhìn về phía Lâm Đông Đông vẫn luôn như vậy.

Hắn bình tĩnh nới lỏng miệng, hơi hơi lui ra một chút khoảng cách, ánh mắt so với vừa nãy càng nóng rực nhìn chằm chằm Lâm Đông Đông.

"Đau quá a." Lâm Đông Đông xoa chóp mũi, giương mắt nhìn thấy ánh mắt Tưởng Hải Dương liền hoảng sợ muốn dời đi.

Tưởng Hải Dương ánh mắt có chút doạ người, rõ ràng là đưa lưng về phía ánh sáng, lại ở trong bóng tối sáng rực lên nhìn chằm chằm cậu.

"Lâm Đông Đông..." Giọng Tưởng Hải Dương khàn khàn, hơi cong người chạm vào trán Lâm Đông Đông: "... Tôi muốn hôn cậu."

Lâm Đông Đông sợ hết hồn, trừng mắt há hốc mồm, "A? Cậu -- "

Tiếng nói bị gián đoạn, Tưởng Hải Dương đã vội vã không nhịn nổi hôn tới.

Lần đầu vụng về, hai người mũi va vào nhau đau điếng. Thế nhưng Tưởng Hải Dương đầu óc luôn luôn thông minh, nghiêng nghiêng đầu, vừa vội vừa gấp hôn lên môi Lâm Đông Đông.

Lâm Đông Đông quên cả hô hấp, cũng không biết phải nhắm mắt, chỉ ngây ngốc nhìn mặt Tưởng Hải Dương gần trong gang tấc.

Tưởng Hải Dương tuy nhắm hai mắt nhưng lại nhìn ra vẻ trầm mê.

Thiếu niên chưa học hôn, lại học video liều mạng đưa đầu lưỡi thăm dò trong miệng Lâm Đông Đông, liếm lung tung.

Nướt bọt trao đổi, môi lưỡi liên kết, tư vị này quả thực làm Tưởng Hải Dương muốn bay lên. Hắn liếm qua khoang miệng Lâm Đông Đông, miệng cậu có vị bột đậu nhàn nhạt lại ngọt ngào. Trằn trọc liếm đến đầu lưỡi vừa mềm vừa trơn, một xúc cảm như bị điện giật làm nửa người hắn mềm nhũn.

Lâm Đông Đông sững sờ nửa ngày rốt cục phục hồi tinh thần, cậu lúc này mới phản ứng được Tưởng Hải Dương đang làm gì, Tưởng Hải Dương... Cư nhiên lại hôn cậu! Bọn họ đang hôn môi!

Lâm Đông Đông từ đầu đến chân nóng như lửa đốt, mới vừa rồi còn có chút lạnh lúc này lại cảm giác trán đổ mồ hôi.

Cậu muốn đẩy Tưởng Hải Dương ra, cảm thấy việc này có chút không đúng. Hai người bọn họ đều là nam a, làm sao có thể đứng đây hôn môi?

Nhưng Tưởng Hải Dương đã hoàn toàn bị vây hãm trong cái ngây ngô kích động của hôn môi, vị ngọt trong miệng Lâm Đông Đông cùng đầu lưỡi non mềm làm cho hắn muốn ngừng mà không được, coi như trên trời lúc này hạ một đao xuống hắn cũng không thể rời bỏ cái miệng này!

Hắn vững vàng nâng mặt Lâm Đông Đông, thở hổn hển, si mê hôn Lâm Đông Đông. Đầu lưỡi không hề có quy luật cật lực liếm đầu lưỡi Lâm Đông Đông, câu quấn lấy, muốn đem mảnh thịt mềm kia cuốn đến trong miệng mình.

Hai người hôn liên tục, nước bọt không kịp nuốt chảy xuống, tiếng mút mát vang lên trong góc không người khiến mặt đỏ tim đập.

Lâm Đông Đông cảm thấy chính mình sẽ chết, cậu không được. Không khí đều bị Tưởng Hải Dương cướp đi, cậu muốn nói chuyện, nhưng đầu lưỡi hơi động liền bị Tưởng Hải Dương hút lấy, bị hắn ngậm trong miệng điên cuồng mút, cảm giác tê dại khiến chân cậu mềm nhũn.

Lâm Đông Đông không chút khí lực đẩy Tưởng Hải Dương lần nữa.

Không đẩy được.

Cậu không muốn suy nghĩ thêm nữa việc hai đứa con trai hôn môi có đúng hay không. Vào giờ phút này, mọi suy nghĩ trong đầu chỉ có Tưởng Hải Dương. Bị Tưởng Hải Dương mút liếm đầu lưỡi, tư vị thoải mái làm cậu không có cách nào kiềm chế.

Dưới ánh trăng, nụ hôn đầu của hai thiếu niên tiến hành đến khí thế hừng hực, hồn nhiên đắm đuối.

Thời điểm sắp nghẹt thở, Tưởng Hải Dương thở hổn hển hơi lui ra một chút. Hai người đồng thời lấy lại hơi thở, nhìn vào nhau, trong mắt chỉ có đối phương. Nghỉ ngơi một chút, hai cái miệng lần thứ hai đồng thời kề sát tới.

Lần này Lâm Đông Đông không chỉ ngốc nhếch há miệng, cậu bắt đầu học Tưởng Hải Dương, đuổi theo hôn đáp lại.

Có sự đáp lại lúc hôn càng làm cho người triệt để luân hãm. Tưởng Hải Dương duỗi cánh tay ôm chặt lấy Lâm Đông Đông, dùng sức đem cậu áp chặt vào lồng ngực của mình, hận không thể đem cơ thể đều khảm vào.

Lâm Đông Đông hai tay ôm lấy cổ Tưởng Hải Dương, nỗ lực đem đầu lưỡi đưa đến trong miệng của hắn.

Hai cái đầu lưỡi dính nị câu quấn lấy, ngươi truy ta đuổi, cuối cùng liền quấy đến hôn mút lẫn nhau, nước bọt trong miệng đối phương đều nuốt xuống cổ họng.

Lâm Đông Đông cả người dựa vào lồng ngực Tưởng Hải Dương, ngửa mặt lên hôn môi cùng hắn, thoải mái nhỏ giọng hừ ra giọng mũi đáng yêu. Nhịp tim đập tung bay của cậu hiện tại đã chậm xuống, chua chua mềm mại, dường như bị Tưởng Hải Dương chi phối.

Không biết hôn bao lâu, mãi đến tận khi Lâm Đông Đông cảm thấy đôi môi cùng đầu lưỡi tê dại mất cảm giác, Tưởng Hải Dương mới lưu luyến lui ra ngoài một chút. Nhưng không tách rời, chỉ rời đi một chút liền sáp lại, chốc chốc nhẹ mổ, đưa đầu lưỡi liếm liếm.

Lâm Đông Đông cúi thấp đầu xuống, chôn trong lồng ngực Tưởng Hải Dương thở dốc. Chân run rẩy, khóe mắt ướt át. Chuyện vừa rồi thật quá kinh khủng, cậu cảm thấy chính mình như ngã bệnh, chỉ có thể tuỳ tiện cùng Tưởng Hải Dương trao đổi môi lưỡi, nếu không sẽ chết.

"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương ngữ khí ôn nhu ngay cả chính hắn cũng không nhận ra, như trước ôm thật chặt Lâm Đông Đông, "Có lạnh hay không?"

Lâm Đông Đông lắc lắc đầu, lại bỗng nhiên ý thức được Tưởng Hải Dương vừa nãy gọi mình có chút thay đổi. Không còn như trước đây cười toe toét gọi Lâm Đông Đông, mà là ôn nhu gọi cậu, Đông Đông.

Ngoại trừ mẹ Lâm cùng bà ngoại. Chưa từng có người khác kêu cậu thân mật như vậy. Trên mặt mới vừa bớt chút nóng lần nữa tăng cao, rát.

Lúc này Lâm Đông Đông đầu óc rốt cục thanh tỉnh chút, nhưng cậu không dám ngẩng đầu nhìn Tưởng Hải Dương.

Vừa nãy... Hai người bọn họ như trên ti vi làm như vậy, hôn môi, còn hôn rất lâu, hôn rất tập trung... Lâm Đông Đông nghĩ tới bắt đầu xoắn xuýt, bọn họ là con trai a, đây là không đúng đi?

"Nói chuyện nha ~" Tưởng Hải Dương ôm cậu nhẹ nhàng lắc lắc, cằm đặt ở trên đỉnh đầu cậu, thân mật cà cà.

Vừa nãy hôn cảm giác thực sự quá tươi đẹp, quá thư thái! Tưởng Hải Dương tâm như ngâm trong nước đường, vừa mềm vừa ngọt. Mười sáu tuổi, lần đầu nếm trải cái tư vị này. Không trách trên ti vi đều diễn như thế, diễn đến phát nghiện!

Dĩ nhiên, Lâm Đông Đông cũng đẹp. Tưởng Hải Dương thử suy nghĩ một chút, ngoại trừ Lâm Đông Đông hắn không muốn cùng ai khác hôn môi.

Lâm Đông Đông xoắn xuýt đến xoắn xuýt đi, vẫn cảm thấy nên hỏi Tưởng Hải Dương một chút xem là chuyện gì đang xảy ra? Làm sao đột nhiên hắn liền hôn mình cơ chứ? Tuy nhiên sau đó chính mình rất phối hợp, nhưng vẫn là Tưởng Hải Dương bắt đầu!

"Khụ khụ, cái kia..." Lâm Đông Đông hắng giọng một cái từ trong lồng ngực Tưởng Hải Dương ngồi dậy, mím mím đôi môi sưng đỏ, thấp giọng hỏi: "Cậu hôn tôi... Làm gì? Tôi cũng không phải con gái."

Tưởng Hải Dương dừng một chút, suy nghĩ nói: "Tôi muốn thử một chút a, muốn hôn."

Lâm Đông Đông giương mắt liếc nhìn hắn một chút, liền dời ánh mắt, "Vậy cậu có thể đi tìm bạn nữ, trong trường học không phải có mấy nữ sinh yêu thích cậu sao."

"Tôi không muốn hôn bọn họ!" Tưởng Hải Dương không cao hứng: "Tôi tìm họ thử, vạn nhất họ bám tôi không buông thì sao?"

"Vậy cậu..." Lâm Đông Đông bĩu môi, nhỏ giọng thầm thì, "Nhưng hai ta đều là nam a."

"Nam thì sao?" Tưởng Hải Dương không phản đối, lại đưa tay ôm lấy Lâm Đông Đông, "Tôi chỉ muốn thử với cậu!"

"Kia nếu để người khác biết liệu có mắng chúng ta không?"

"Vậy thì không để người ta biết!" Tưởng Hải Dương không nhịn được, vẫn đem Lâm Đông Đông ôm vào trong lồng ngực, mềm giọng: "Còn nói nữa, cậu cũng như vậy mà, vừa nãy cậu cũng hôn tôi đấy! Khà khà ~ cậu cũng muốn thử?"

Lâm Đông Đông không phản đối, cậu xác thực cũng thích như vậy. Hai người vừa nãy hôn môi, cậu dùng lực không nhỏ. Thời điểm vừa ngẩng đầu nhìn Tưởng Hải Dương, môi hắn cũng bị cậu gặm có chút sưng.

Thấy Lâm Đông Đông không nói lời nào, Tưởng Hải Dương có chút không thoải mái. Hắn đem mặt Lâm Đông Đông nâng lên, nhìn chằm chằm người ta hỏi: "Nói a, cậu có thích hay không?"

Lâm Đông Đông không chỗ né tránh, mặt bị Tưởng Hải Dương cố định chặt chẽ, tầm mắt cũng bị Tưởng Hải Dương khóa lại, cậu trốn không thoát.

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Tưởng Hải Dương, tim Lâm Đông Đông vỗ một cái. Cậu không tự chủ nuốt nước bọt, ngừng thở nhẹ nhàng nói: "... Thích."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.