Quân báo là do Tống Trâu tự tay viết, miêu tả toàn bộ quá trình đêm đó Cảnh Thự chỉ mang một ngàn người, làm sao phá vỡ trận địa quân địch, làm sao chọc thủng địch nhân.
Chiến tích này, trong lịch sử trăm năm gần đây chỉ có hai người có thể làm được, một là thần quân Trọng Văn năm xưa của nước Lương, đã chết ở dưới tay phụ thân bọn họ Cảnh Uyên. Thứ hai là Lý Hoành quốc quân tiền nhiệm của nước Đại, bại ở dưới tay Cảnh Thự.
"Ồ," Khương Hằng nhàn nhạt nói, "Năng lực đánh trận đã tốt hơn so với trước đây."
Thái Tử An nói: "Thuỷ quân của chúng ta đã ngược dòng lên, tiến vào thủy vực Diêu Hà. Sau mười ngày, là có thể hội hợp với y."
"Ta không hy vọng giết quá nhiều người," Khương Hằng nói, "Chiến tranh xảy ra, chết đều là bá tánh vô tội."
"Đó là tự nhiên," Thái Tử An nói, "Đoạt lấy một tòa thành trống, đối với chúng ta mà nói cũng vô dụng."
Mấy năm trước Khương Hằng đi ngang qua Chiếu Thủy, cảnh tượng lũ lụt tràn lan trong ký ức hãy còn mới mẻ, lúc này chiến loạn nổi lên, làm sao có thể nhẫn tâm? Nhưng trên thực tế nước Dĩnh không đánh, nước Ung cũng sẽ đánh, nếu để Trấp Tông xâm chiếm, mặc kệ người tàn sát cướp bóc dân trong thành, không bằng để Cảnh Thự ra tay trước, bắt lấy tòa thành này, cũng có thể bảo hộ tánh mạng bá tánh trong thành.
Nói không chừng khi năm nước chinh phạt lẫn nhau, khi thiên hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-moc-he/3229496/chuong-144.html