Nắng chiều ngã về Tây, trong hẻm nhỏ phường Nam Minh nháy mắt náo nhiệt lên, các nghệ sĩ nối đuôi nhau lên đường, chuẩn bị đi tới cung Chu Tước kiếm miếng ăn.
Khương Hằng đề bút, giúp Cảnh Thự vẽ lông mày, Cảnh Thự đã trở thành bộ dáng của Khương Hằng, mà Khôi Minh cao gầy ở một bên, lại biến thành Cảnh Thự.
Cảnh Thự nhìn mình trong gương một lát, nói: "Rất giống."
Hạng Dư ôm cánh tay, ở một bên nhìn một lát, lại nhìn Khôi Minh giả Cảnh Thự.
"Kỳ thật Lục ca ngươi......" Khương Hằng dở khóc dở cười, "Không cần dịch dung."
Khương Hằng cùng bọn họ ở chung ngắn ngủn nửa ngày, tựa như cũng sinh ra cảm giác thân thiết, học người gánh hát gọi y là "Lục ca".
"Vóc dáng hắn cao," Khôi Minh nói, "Khi đứng một mình sẽ dễ lộ tẩy. Có ta giả hắn ở bên cạnh, so sánh hai người, thì sẽ không dễ dàng bị nhìn ra."
Khương Hằng cùng Cảnh Thự mỗi ngày như hình với bóng, lúc này Cảnh Thự giả làm hắn, dáng người nhìn qua xác thật khác nhau, cũng may có thêm Khôi Minh giả làm Cảnh Thự, hai người vừa so, lúc này mới giống.
"Ngươi muốn giả làm nữ hài sao?" Cảnh Thự hiển nhiên đối với lần trước Khương Hằng hoá trang còn chưa đã thèm.
Khôi Minh nói: "Ngươi có thể giả thành Trịnh Chân."
"Dáng người khác biệt," Khương Hằng nói, "Ta có biện pháp."
Sau đó, Khương Hằng đi vào, thay đổi xiêm y giả thành nữ hài.
Cảnh Thự: "......"
Giả nữ xác thật không dễ lộ tẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-moc-he/3229488/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.