"Trên tay ngươi lúc nào cũng đeo găng tay nhỉ." Cảnh Thự lại nói.
Khương Hằng dùng ánh mắt ý ra hiệu, chuyện này không cần phải hỏi nhiều, nhất định là người khác có vấn đề không muốn nói.
Hạng Dư lại rất hào phóng, tháo xuống bao tay, nâng lên tay phải cho bọn hắn xem, chỉ thấy trên mu bàn tay có một vết bỏng màu đỏ.
"Lúc trước lấy một món đồ từ trong đống lửa," Hạng Dư nói, "Không biết trời cao đất dày, làm bỏng tay. Đây gọi là 'Lấy hạt dẻ trong lò lửa' đi."*
Khương Hằng rất thích Hạng Dư, y là một người ôn nhu.
"Lấy cái gì?" Cảnh Thự lại nói.
"Với ta mà nói, là một món đồ rất quan trọng." Hạng Dư nhìn Khương Hằng, thuận miệng nói, "Nhưng mà, cuối cùng nó vẫn bị đốt thành tro."
Khương Hằng biết y không muốn nói, vì thế ra hiệu Cảnh Thự đừng hỏi.
"Khương Hằng cũng có một vết bỏng," Cảnh Thự nói, "Ở phía sau eo."
Khương Hằng biết mấy năm nay, Cảnh Thự vẫn luôn nhớ đến vết thương của hắn, mỗi khi nghĩ tởi bởi vì hắn đã cứu Cảnh Thự, hơn nữa trong nhà bị cháy cũng bị Cảnh Thự quy tội bởi vì lúc trước bản thân nhất thời mềm lòng, không có giết người nên giết, suýt nữa liên lụy bọn họ chôn thân trong biển lửa.
"Chỗ đó vốn dĩ có cái bớt," Khương Hằng cười nói, "Cũng không khác nhau mấy."
"Là khi còn nhỏ để lại." Hạng Dư mang lên bao tay, tùy ý nói, "Lửa luôn thực đáng sợ, cố gắng hết sức đừng chạm vào lửa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-moc-he/3229487/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.