Mảnh đất Trung Nguyên đã bắt đầu vào mùa đông, nhưng một đường đi về phương Nam, vào Đông lại so với thành Lạc Nhạn gió lạnh thấu xương càng ấm áp hơn, khi tới Tung huyện, lại là cảnh tượng mùa đông tuyết trắng ấm áp.
Dọc theo năm nhánh sông Cầm được xây lên không ít guồng nước, những con kênh mới được đào ngang dọc đan xen giống như bàn cờ, tưới táp toàn thành. Tung huyện tựa như đào nguyên được bao bọc bởi dãy núi vây quanh, cho dù thế giới bên ngoài trời long đất lỡ như thế nào, Tung Huyện vẫn trước sau như một.
Cảnh Thự mang đến thủ dụ ủy nhiệm phong hầu, được Ung Vương phong làm Võ Lăng Hầu, Khương Hằng lại khôi phục chức Thái Sử.
Tống Trâu đối với hai người bí mật đến cũng không thấy lạ, bắt đầu hội báo công việc lớn nhỏ trong một năm này.
Sau khi đã trải qua một mớ hỗn độn bất kham ở trong Đông Cung nước Ung, Khương Hằng chỉ cảm thấy Tống Trâu trị huyện thật sự là cao minh, hết thảy đều rất có trật tự.
"Ngài muốn thám báo, trong một năm này đã huấn luyện xong hết rồi," Tống Trâu nói, "Những ngày tới Hầu gia cùng Thái Sử đại nhân có thể dùng tới."
Khương Hằng tắm xong, đổi qua quần áo, nằm ở trên giường. Cảnh Thự lại đi ra ngoài kiểm duyệt quân đội của hắn, đầu xuân năm sau liền phải dụng binh, cần phải nhân lúc nhàn hạ trong thời gian cuối cùng của mùa đông này thao luyện một lần nữa.
"Phái ra tất cả thám báo," Khương Hằng nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-moc-he/3229456/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.