Trước Tết Hạ Nguyên một ngày, Lục Ký tự mình đi tới Đông Cung, cũng tức giận lôi đình.
Nếu lại mặc kệ Đông Cung, cũng không biết sẽ trở thành cái dạng gì!
Hôm nay Khương Hằng nghe nói Lục Ký tới, liền cũng thong thả ung dung trình diện, Cảnh Thự nghe vậy cũng tự mình đi tới, tuy rằng hắn từ trước đến nay nói không lại nhóm quan văn, nhưng có hắn ở đó, liền biểu lộ cho thái độ của quân đội.
Hiện giờ dưới trướng Đông Cung Thái Tử trở thành chỗ tụ tập của một thế hệ người trẻ tuổi nước Ung, toàn bộ môn khách Đông Cung đều có tuổi tác đồng đều, chỉ xấp xỉ cùng cháu của Lục Ký. Bỗng nhiên Lục Ký kinh ngạc phát hiện, bản thân già rồi.
"Lục tướng." Mọi người duy trì khách khí cơ bản, đối Lục Ký gật đầu hành lễ.
"Lục tướng." Thái Tử Lung thong thả ung dung gật đầu, hiện tại có Khương Hằng ở đây, hắn đã không còn kiêng kị Lục Ký, Tằng Vanh không thể cùng Hữu tướng khắc khẩu, mỗi khi có ý kiến bất đồng, toàn bộ Đông Cung chỉ có thể chịu Lục Ký răn dạy, nhưng Khương Hằng ngược lại không sợ ông ta.
Tằng Vanh đối với đề nghị của Khương Hằng không biết gì, điểm này làm y thực không thoải mái, nhưng nghĩ đến từ sau khi Khương Hằng về triều, toàn bộ đề nghị đều đứng ở phía lợi ích Tằng gia, thí dụ như bảo hộ Sơn Trạch. Có lẽ là từng cùng phụ thân hiệp định, như vậy, dù sao Đông Cung do y cầm đầu, người của mình dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-moc-he/3229455/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.