Tiếng Ưng xẹt qua trời cao, Cảnh Thự ngẩng đầu, chỉ thấy một cái điểm đen ở phương xa, lập lờ dưới mây trắng.
Tuấn mã từ đường chân trời chạy đến, giọng nói quen thuộc xa xa hô lên: "Ca!"
Cảnh Thự tùy tay lấy roi ngựa chỉ về nơi xa, nhíu mày nói: "Đứng lại!"
Ưng thám báo bay tới đậu ở trên miếng lót vai Cảnh Thự, Thái Tử Lang thả chậm tốc độ ngựa, cười nói: "Xong việc rồi?"
"Ai bảo ngươi tới?" Cảnh Thự không vui nói.
Thái Tử Lang cười, lại giục ngựa chậm rãi tới gần Cảnh Thự, Cảnh Thự giơ roi làm bộ muốn đánh, Thái Tử Lang theo bản năng cúi xuống né sau đó cười ha ha.
Y quay đầu lại, nhìn Cảnh Thự nói: "Không sao, tiểu cô thả ta ra. Ngày hôm qua trong cung gửi tin tới, nói người Lâm Hồ đều bị huynh thu phục."
Cảnh Thự xoay người không để ý đến Thái Tử Lang, giục ngựa rời đi. Thái Tử Lang vội đi theo phía sau Cảnh Thự, nói: "Phụ vương nói, chuyện sau đó không cần quản, có người tiếp nhận, bảo huynh mau chóng hồi cung đi."
Cảnh Thự không đáp, Thái Tử Lang đuổi theo, cùng hắn sóng vai mà cưỡi, lại nói: "Trong triều các đại thần cuối cùng cũng đáp ứng tiến đến Ngọc Bích đóng quân, huynh đến giúp ta, ca, chỉ có huynh mới có thể đảm nhiệm tiên phong."
Cảnh Thự nhìn phía trên sườn núi nơi xa, có tháp đá nhiều thế hệ người Lâm Hồ bái tế.
Thái Tử Lang lại nói: "Lương thảo, quân bị, đều đã kịp thời đuổi đến, ở trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-moc-he/3229387/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.