Ba ngày sau, khi Khương Hằng ngủ dậy, nhìn thấy trên đầu giường đặt một bộ quần áo mùa đông xếp ngay ngắn do La Tuyên xuống núi lấy về.
Hôm nay là tết Hạ Nguyên, lúc chạng vạng, Khương Hằng đi tới trên đài cao, chỉ thấy La Tuyên đang đốt một ngọn đèn giấy, sau khi thắp sáng lên, giấy đèn lảo đảo đung đưa bị gió thổi bay ra ngoài.
"Tết Hạ Nguyên," Khương Hằng nói, "Ngươi đang thắp đèn cho Hạng sư bá sao?"
La Tuyên cùng Khương Hằng đều đã thay y phục mới, La Tuyên quay đầu lại nhìn Khương Hằng một cái, hỏi: "Có muốn thắp một trản cho ca ca ngươi không?"
Khương Hằng hỏi: "Có thể sao?"
"Chỗ kia có giấy," La Tuyên nói, "Tự mình làm một ngọn đi."
Khương Hằng đáp: "Ta không biết."
La Tuyên chỉ phải dạy hắn, hai người ngồi ở trước một bên hành lan, ghé vào cùng nhau dán giấy đèn.
"Cái gì cũng không biết," La Tuyên nói, "Ngu xuẩn."
"Đúng vậy." Khương Hằng có chút khổ sở mà nói, nhìn ngón tay La Tuyên linh hoạt, đem sợi trúc xuyên lại với nhau làm ra một cái đèn. Đến ban đêm, La Tuyên đốt đèn, Khương Hằng cầm theo, hai người thả trôi hai trản đèn.
"Trở về đi," La Tuyên nói, "Trời lạnh, đừng khóc. Nếu như thật muốn khóc thì đừng khóc ra tiếng, phiền."
Khương Hằng nhớ đến Cảnh Thự, liền khổ sở lên, minh bạch La Tuyên cũng là đang vụng về mà an ủi hắn, chỉ phải cố nén nước mắt. Hồi tưởng lại, bất tri bất giác đã qua mười tháng, rất nhiều chuyện tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-moc-he/3229384/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.