Nhiều ngày qua, ngay cả một ngón tay anh mà Nam Sơn cũng chưa dám chạm vào, giữa hai người dường như vẫn bị cái gì đó ngăn cách.
Nam Sơn nhiều ngày nay như con thú bị nhốt, lo lắng không hiểu, với tư thế này, nếu không tỏ vẻ một chút nữa, thì quả thực không thể nào nói nổi.
Cậu cúi đầu chặn đôi môi Chử Hoàn, lại cảm nhận được toàn thân đối phương rõ ràng thoáng căng lên.
Trong nháy mắt cực nhanh, Chử Hoàn hơi ngẩng cằm lên, giống như muốn ngửa đầu né tránh, nhưng phía sau là cửa, chẳng có chỗ để lui, anh đành phải lơ đãng phối hợp.
Nam Sơn ghì chặt anh vào lòng, song cậu cảm thấy mình nắm trong tay không phải một con người, mà là một vốc cát, càng nắm chặt thì càng mau hết.
Cậu nhất thời càng hoang mang, nói năng lộn xộn: “Xin lỗi, tôi… xin lỗi…”
“Ừm,” Chử Hoàn gật đầu vẻ sao cũng được, nắm cằm Nam Sơn, lôi lại phớt qua một nụ hôn, “Không sao.”
Nói xong, anh bước qua Nam Sơn, xắn tay áo sơ mi, giống như muốn đi tắm cho bớt mùi rượu, thái độ bình tĩnh đến gần như quỷ dị.
Nam Sơn không nhịn được nữa, ôm anh từ đằng sau: “Anh nói chuyện với tôi được không? Chử Hoàn, tôi cầu xin anh… anh đừng như thế…”
Trong nhà không đốt đèn, chỉ có ánh trăng rọi vào cửa sổ, trường cung đoản đao mờ mờ ảo ảo.
Chử Hoàn nhìn chằm chằm cái bóng ở đó, nụ cười hoàn mỹ trên mặt dần dần biến mất, rất lâu, anh mở miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bieu-ly/2276722/quyen-3-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.