Vừa nghĩ đến tên mặt trắng không phân tốt xấu như ống phóng rốc-két kia, Chử Hoàn lập tức thấy da đầu ngứa ngáy, không khỏi ấp úng: “Tôi? Tôi sẽ không…”
Kết quả là anh còn chưa từ chối xong thì trưởng giả đã bước tới.
Trưởng giả đã già lụ khụ, sức chiến đấu không thể hiện trên việc đánh đánh giết giết, vẫn ở trong sân nhà tộc trưởng trông coi lũ trẻ, nhưng bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, ông đều biết rõ, đều nhìn thấy cả.
Có lúc, nếu người ta cùng nhau đánh một trận, thì tình cảm sẽ sinh ra biến hóa kì diệu.
Trưởng giả hằm hè xoi mói Chử Hoàn, hừ mũi một tiếng: “Có thôi đi không, còn không mau đi theo!”
Chử Hoàn thấy ông ta nổi nóng, không nhịn được nghĩ bụng: “Chẳng lẽ mình lại mới vô ý đào trúng mộ tổ nhà lão này?”
Có điều, tuy khó chịu với thái độ vênh váo như trúng độc đắc của trưởng giả, ngoài mặt anh lại vẫn ôn hòa nhã nhặn, không để lộ điều gì, bởi vì trong lòng Chử Hoàn hiểu rõ – chỗ sơn môn chắc hẳn có bí mật rất trọng yếu của tộc Người Thủ Sơn, lão sơn dương tuy sắc mặt không dễ nhìn, nhưng xem như đã chấp nhận anh rồi.
Trưởng giả ngửa cổ, bộ râu sơn dương rung rung, lớn tiếng nói: “Để lại một nửa dọn dẹp, số còn lại đi theo ta!”
Ông ta vừa mở miệng thì các tộc nhân lập tức tự động đi theo, Chử Hoàn cũng chỉ đành đi chung, lơ mơ theo mọi người xuống núi.
Đường xuống núi không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bieu-ly/2276636/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.