Edit: Yển
Khi tỉnh lại, Chử Hoàn không hề động đậy, cũng không thay đổi tần suất hô hấp, theo bản năng dùng hết ngũ cảm để phỏng đoán hoàn cảnh xung quanh trước, sau đó định thần lại, cảm thấy chẳng có gì cần thiết, anh phát hiện chứng hoang tưởng bị bức hại của mình ngày càng nghiêm trọng, đây là triệu chứng của bệnh quá coi trọng mình, không được, phải kịp thời dừng lại thôi.
Đồng thời, Chử Hoàn mới chậm chạp cảm thấy sự khó chịu của cơ thể.
Anh cảm thấy rất mệt mỏi, hẳn là bị sốt rồi, thương tích đầy mình, chỗ nào cũng đau, thành thử chẳng phân rõ được là đau ở đâu, có thể là để băng bó vết thương nên áo bị cởi mất, trước mắt anh đang nằm trên chiếc giường chẳng thoải mái lắm, chăn toàn mùi ẩm mốc.
Chử Hoàn để đại não chơi không giây lát, rồi nhìn thẳng vào ý kiến của Lão Vương, trước mắt Đại Quỷ đã chết, Tiểu Quỷ bị bắt, tâm sự đã xong, lẽ ra anh nên đi tìm chút việc mà làm, trên thế giới này có bao nhiêu là việc cần người làm, bốn biển không yên, non sông không bình, vô số người dốc hết tâm huyết để tạo thành một Chử Hoàn như hiện giờ, nếu anh cả ngày than thân trách phận thì còn ra gì nữa?
Nhưng anh lại nên làm gì đây?
Đến từ đâu quay về đó là tốt nhất, song vừa nghĩ tới cảnh mình buông tay trên vách núi, Chử Hoàn lại hơi lo rằng mình sẽ liên lụy đến người khác.
Có lẽ lúc về thật sự nên kiếm ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bieu-ly/2276580/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.