Đường Thận rầu rĩ: “Cảm ơn sư huynh đã cho đệ đi nhờ.”
Vương Trăn: “Có gì to tát đâu.”
Không gian trong kiệu bất giác trở nên yên tĩnh, không ai nói với ai câu nào. Cuối cùng Đường Thận lên tiếng trước: “Lần nay sư huynh về Kim Lăng lâu thế, phải chăng có việc khẩn phát sinh?”
Mấy ngày đầu quả thật Đường Thận tưởng Vương Trăn giận cậu nên mới về Kim Lăng để lánh mặt. Nhưng tầm năm, sáu ngày sau thì cậu nghĩ thông, Vương Trăn hiển nhiên không thể rời kinh đơn giản như thế được. Vương Tử Phong về Kim Lăng là chuyện bình thường, nhưng chàng không đời nào đi một mạch mười ngày chỉ vì chuyện tình cảm.
Vương Trăn liếc Đường Thận, đã bao giờ chàng thôi say mê dáng vẻ vừa thông minh lại vừa thận trọng của cậu đâu? Chàng đáp bằng một cái tên: “Ngân khế trang bộ Binh Cô Tô.”
Đường Thận ngỡ ngàng: “Hóa ra sư huynh về Kim Lăng vì chuyện đó ư?”
Vương Trăn hỏi ngược lại: “Không phải vì chuyện ấy thì còn vì chuyện gì?”
Đường Thận im bặt.
Cậu cứ tưởng Vương Trăn tức giận về Kim Lăng vì những gì cậu nói. Giờ xem ra, chuyện chẳng hề liên quan đến cậu. Vương Trăn đã có ý định về Kim Lăng từ đầu, chàng mượn cớ về quê thăm nhà để bí mật hành động, đó mới thực sự là mục đích của chàng.
Cảm giác chua chát vọt lên, nghẹn ứ trong ngực cậu. Biết Vương Trăn không về quê vì giận mình, Đường Thận thở phào nhẹ nhõm. Nhưng huynh ấy không bỏ đi vì mình, vậy trong suốt mười ngày vắng huynh ấy, mình ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bat-da-thien/1011220/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.