Hôm sau, Đường Thận liền gặp Lý Cảnh Đức trong nhóm quan tiếp đón sứ giả.
Lý tướng quân lại cạo sạch bộ râu quai nón, ăn vận như quan văn, núp sau lưng Mạnh Lãng. Thấy Đường Thận, hắn nháy mắt ra hiệu, nhưng không cố ý bắt chuyện với cậu.
Đường Thận thở dài trong bụng: Coi Lý Cảnh Đức kìa, giờ cũng biết cẩn thận rồi đấy! Suy cho cùng thì hắn bị Đường Thận lợi dụng cũng là lợi dụng, mà bị Mạnh Lãng lợi dụng cũng vẫn là lợi dụng. Hơn nữa, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể chụp bao tải cho Mạnh Thượng thư ăn đòn, nhưng hắn không thể chụp bao tải nện Đường Thận một trận được. Thế nên lần này hắn tìm thẳng tới Mạnh Lãng luôn chứ không vòng qua Đường Thận nữa.
Hôm nay, sứ thần hai nước lại hậm hực ra về.
Sau khi tan làm, Đường Thận tiếp tục đến phủ Tô Ôn Duẫn. Lần này cậu đã ghi nhớ đặc điểm trên gương mặt của viên quan người Liêu trẻ tuổi kia: “Tai y rất mỏng, mắt trái to hơn mắt phải một chút, má phải có một nốt ruồi bé màu đen.”
Tô Ôn Duẫn liếc xéo cậu: “Đường đại nhân có tài trông là nhớ, chứ ta làm gì có đâu.”
Ngụ ý, anh ta mới gặp Gia Luật Xá Ca một lần ở phủ Tích Tân, làm sao nhớ tường tận thế được.
Đường Thận cũng cảm thấy việc này cần cân nhắc kĩ hơn. Cậu đang nghĩ kế để Tô Ôn Duẫn không phải mạo hiểm đi gặp mà vẫn kiểm chứng được xem người nọ có đúng là Gia Luật Xá Ca không, thì Tô Ôn Duẫn đã cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bat-da-thien/1011219/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.