Cứ theo tính toán của Đường Thận, khi cậu đến Tích Tân phủ thì lá thư cũng đến tay Vương Trăn rồi.
Nếu gửi hỏa tốc thì chỉ cần bốn ngày là thư tới nơi, nhưng Đường Thận chọn sáu ngày vì một lẽ đơn giản. Giờ cậu đã đến phủ Tích Tân, dầu Vương Trăn đọc thư xong có nổi giận, biên thư trách móc vài câu, thì ở phương trời xa tít tắp cậu cũng chẳng nhận được.
Đúng, Đường Thận cố tình viết thế đấy.
Chỉ cho Vương Tử Phong “con đi ngàn dặm mẹ âu lo”, không cho Đường Cảnh Tắc cậu “ta coi sư huynh như cha hiền” à?
Đường Thận tự hỏi: Không biết Vương Tử Phong có giận không nhỉ?
Nghĩ kĩ thì chắc huynh ấy chẳng giận đâu.
Với phong cách của sư huynh nhà cậu, dẫu có giận thật, huynh ấy cũng để trong lòng chứ chẳng thể hiện ra. Có khi bao giờ cậu về Thịnh Kinh sư huynh mới trả đũa cậu. Song, chuyện tương lai để mai hẵng tính, Đường Thận chẳng để bụng làm gì, chỉ cần trêu sư huynh được hai câu là cậu đã sướng tỉnh cả người rồi.
Đến Tích Tân phủ, Đường Thận vẫn chưa xuất đầu lộ diện để hành động. Phần lớn công việc cậu đều giao cho Kiều Cửu xử lí.
Kiều Cửu là thuộc hạ của Vương Trăn, tuy hắn chưa gặp Vương Trăn nhiều, nhưng hắn phải là người có tài mới được Vương Trăn trọng dụng. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, hắn đã quen hết những thương gia người Liêu có nhu cầu mua lá trá, dần thâm nhập vào vòng buôn bán ở Tích Tân phủ.
Ở nước Liêu, dân thường không có họ. Ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bat-da-thien/1011194/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.