Hôm sau, Đường Thận đến phủ Chinh Tây nguyên soái tìm Lý Cảnh Đức.
Lý Cảnh Đức đi vắng, đợi tầm nửa canh giờ mới thấy Lý tướng quân trong bộ quân phục chỉnh tề sải bước vào phủ nguyên soái. Thấy Đường Thận, hắn hỏi ngay: “Đường Thận, nghe nói ở bữa tiệc hôm qua của Phủ doãn U Châu Quý Triệu Tư, ngươi với Tô Ôn Duẫn ăn miếng trả miếng, cãi nhau ầm trời, rồi mặt nặng mày nhẹ ra về à?”
Phản ứng đầu tiên của Đường Thận là: Thì ra Lý tướng quân cũng có thể nói một câu dùng đến hai thành ngữ.
Đường Thận thở dài: “Quả thực là vậy, không ngờ chuyện bê bối như vậy lại đến tai Lý tướng quân. Đúng là chuyện tốt chẳng ra khỏi nhà, chuyện xấu truyền đi vạn dặm.”
Lý Cảnh Đức khoát tay: “Hầy, sao lại nói thế? Chỉ có một vài người biết thôi mà. Chẳng qua thành U Châu là địa bàn của ta, cơn gió nào thổi, ngọn cỏ nào lay cũng không qua được đôi mắt tinh tường của bản tướng quân. Sao, Tô Ôn Duẫn bày trò ác ôn gì? Ngươi cứ kể ta nghe, giờ gã đang ở U Châu, bản tướng quân sẽ xả giận giúp ngươi.”
Đường Thận chắp tay: “Đa tạ Lý tướng quân, chuyện vặt vãnh thôi, phiền nhọc tướng quân quan tâm rồi.”
Đường Thận không nói thì Lý Cảnh Đức cũng không hỏi lại. Chinh Tây nguyên soái ngày ngày bận rộn huấn luyện binh sĩ, phòng chống quân Liêu, đâu rảnh mà đi trả thù Tô Ôn Duẫn cho Đường Thận nguôi giận? Lý Cảnh Đức cứ nói thế, còn Đường Thận không muốn nhận cái ơn đấy thì thôi.
“Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bat-da-thien/1011193/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.