Mẹ kiếp, sao bản thân cô luôn chật vật trước mặt cậu vậy. Trước cô còn nói Lâm Hồng là đứa mê trai. Giờ thì hay rồi Khương Mộ Vân chỉ biết than thở cho chính mình.
Mạnh Triều Huy yên lặng đưa cô khăn giấy, nói: “Không sao chứ?”
Khương Mộ Vân nhận lấy, lau miệng: “Không sao hết, tôi rất ổn.”
Mạnh Triều Huy không nói chuyện, yên lặng nhìn cô, trong đôi mày thâm thúy dường như có sóng ngầm cuồn cuộn, lại giống vẻ bình lặng không chút gợn sóng.
Khương Mộ Vân không được thoải mái khi bị cậu nhìn như vậy, hai tay cầm cốc thủy tinh, nhíu mày nói: “Sao cậu cứ nhìn tôi vậy?”
“Thực sự, không có chuyện để nói sao?” Mạnh Triều Huy hỏi lại.
Khương Mộ Vân chống lại đôi mắt của cậu, get được ý tứ của cậu, mũi cô đột nhiên hơi chua, mắt cũng hơi chát, bỗng nhiên cô ù ù cạc cạc không giải thích được.
“Tôi nói rồi nha, tôi rất ổn!” Khương Mộ Vân lại bưng cốc nước lên, uống một ngụm rồi cố áp chế những xung động muốn khóc dưới đáy lòng xuống, buông cốc nước xuống lại nói thêm một câu: “Có người thương có người yêu, làm sao lại tệ được.”
Vẻ mặt Mạnh Triều Huy lạnh dần, sắc mặt tái nhợt, hai tay cầm chặt cốc nước, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
“Gần đây cậu thấy khó chịu trong người à?” Khương Mộ Vân nhìn sắc mặt đột nhiên tái nhợt của cậu, nhưng màu môi kia vẫn luôn đỏ sẫm, người cậu toát lên vẻ ốm yếu xinh đẹp, làm người khác phải động lòng trắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-toi/2587870/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.