Thanh Phong thành là dưới chân thiên tử, cho nên rất nhanh, hai người trở về tới kinh thành ly biệt ba năm.
“A! Ba năm không thấy, kinh thành vẫn phồn hoa như vậy a!” Vừa mới tiến vào bên trong thành Mặc Trần cảm thán.
“Vô nghĩa.” Thần Khê cho hắn một cái xem thường,“Nếu một quốc gia ngay cả kinh thành cũng không phồn hoa, như vậy quốc gia này nhất định không bao lâu sẽ gặp diệt quốc.”
“Nhờ, thiếu gia, Đông Hải này chính là thiên hạ của Đông Phương gia, ngươi có cần phải nguyền rủa nó bị diệt vong không.”
“Thiên hạ của người trong thiên hạ, không phải thiên hạ của một người, vua chính là thay thiên hạ quản lý mà thôi, kỳ thật quân vương căn bản không như bọn hắn tưởng tượng ra.”
Mặc Trần vẻ mặt nghi hoặc,“Như thế nào thiếu gia nói lời ta đều không hiểu a, thật không hổ là thiếu gia a!”
Tư tưởng hiện đại dân chủ ngang hàng, cổ nhân ngươi sao biết được! Thần Khê nghĩ thầm.
“Được rồi, nhanh tiến cung đi, không biết phụ hoàng mẫu hậu thế nào.”
“Thiếu gia sẽ không phải là có tâm tư khác đi.” Mặc Trần true trọc.
Tự động xem nhẹ lời nói Mặc Trần, Thần Khê hướng về Ương cung điện đi đến.
Mặc Trần nhún nhún vai, đi theo.
Đi qua trùng điệp thủ vệ kiểm tra, hai người rốt cục tới trong cung.
“Như thế nào cảm giác thủ vệ trong cung so với ba năm trước đây rất nhiều a!” Bị tầng lớp thị vệ kiểm tra đến phát điên Thần Khê oán hận.
“Ngươi quên rồi, gần đây thiên tử thoái vị, thái tử đăng cơ, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-toi-say-cung-ruou-voi-tho/1576713/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.