Diệp Cảnh đi rồi, Thần Khê trừng mắt nhìn người bên cạnh.
“Ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu sự tình không nói cho ta biết?”
“Ngươi cũng không có hỏi thôi.”
“Vậy ngươi hiện tại có thể nói chứ.” Thần Khê tức giận nói.
“Kỳ thật, ta là cô nhi, bị phụ hoàng ngươi nhận nuôi, sau đó là hắn dạy ta võ công.”
“Sau đó thì sao, ta hỏi chính là hắn, vì cái gì phụ hoàng cho tới bây giờ không đề cập qua.”
“Hắn là con riêng của tiên hoàng, huống chi, phụ hoàng ngươi cũng bị hắn làm cho không ít đau khổ đi. Thanh Phong thành này chính là địa bàn của hắn, Bích Lạc sơn trang trên giang hồ là đệ nhất đại trang.”
“Nga.” Thần Khê kéo dài quá thanh âm, khẳng định không đơn giản như vậy, nhưng hắn cũng không chuẩn bị tinh thần biết tất cả,“Ai ngươi không phải ở trong tay hắn cũng nếm qua không ít đau khổ a?”
Mặc Trần nghiêng đầu sang chỗ khác.
Có thể đem phụ hoàng cùng Mặc Trần hai đại ma đầu chế trụ, xem ra hoàng thúc quả nhiên bất phàm a!(con với cái, nói cha mình như thế sao)
Ở sơn trang nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau, Diệp Cảnh thỉnh bọn hắn tới tiền thính.
“Thần Khê, ngươi cũng nên biết ta vì sao sẽ tìm ngươi?”
“Là vì chuyện tình lão sư ta?” Cảm thấy sự tình của lão sư cùng hắn có ít nhiều quan hệ.
“Khối ngọc quyết này là một đôi.” Nói xong, Diệp Cảnh trên người xuất ra một khối khác, vừa lúc hợp lại cùng nhau.
Không thể nào? Hắn là người yêu của lão sư? Như thế nào lại thế?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-toi-say-cung-ruou-voi-tho/1576712/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.