“Làm gì vậy?” Triệu Đình Đình hé môi lên tiếng, âm giọng vô cùng mệt mỏi.
“Thay đồ cho cô.” Sở Minh Thành bình thản đáp trả, tay đặt chậu nước xuống chiếc ghế bên cạnh rồi xoay nửa người trên nhìn cô
Không ngờ sức đề kháng và sự chịu đựng của Triệu Đình Đình lại yếu như vậy, thế mà còn tưởng cô to gan lắm sẽ không bao giờ ngã bệnh cơ đấy. Bị hù dọa tinh thần một chút mà đã không ra thần người nữa rồi, khi xưa bằng tuổi cô anh đâu có yếu đuối như vậy.
Triệu Đình Đình nghe xong mặt đã đỏ lại càng thêm nóng, cô lập tức kéo chăn qua cổ chỉ để lộ đôi mắt chứa đầy tia cảnh giác ra. “Không cần, đưa tôi về phòng đi.”
Khoảng lặng cứ thế trôi qua trong vài giây, Sở Minh Thành vẫn giữ im tư thế nhìn Triệu Đình Đình, thậm chí mặt anh không có một chút cảm xúc nào thể hiện, anh càng nhìn càng làm cho Triệu Đình Đình hoang mang hơn, không biết giờ đây trong đầu nha đầu này chứa những thứ gì, về phần anh, anh chưa từng có ý định ‘mờ ám’ nào trong khi ở trước mặt người bệnh đâu.
Sở Minh Thành giật mạnh tấm chăn mỏng ra rồi vứt nó xuống sàn hoa lạnh buốt, gương mặt mưu mô của anh khẽ ánh lên sự giận dữ.
“Này, đừng lại gần tôi.” Cô không để mình chịu thiệt thòi liền dùng sức lăn sang đầu giường bên kia để tránh đi sự va chạm chân tay giữa hai người. Vô tình dùng quá nhiều sức, đầu óc lại choáng váng không điều khiển được thân thể cô liền ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774128/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.