Minh Tô không hiểu vì sao hoàng hậu chỉ cười một cái thì đã khiến mặt nàng đỏ như thế. 
Nàng dời tầm mắt xuống ly rượu, rượu mơ có màu trắng trong suốt pha chút xanh lục. 
Nàng cầm ly rượu lên, nói: "Rượu mạnh quá." Mặt nàng hồng chắc chắn là do rượu mà ra rồi. 
Hoàng hậu bèn cười một chút. 
Minh Tô ngẩng đầu, nhìn nàng ấy, lại cau mày. Hoàng hậu không cười nữa, hùa theo: "Không sai, rượu quá mạnh rồi." 
Rõ ràng nồng độ của rượu mơ này rất thấp. Hoàng hậu nói hùa như vậy thì ngược lại càng giống nàng giấu đầu lòi đuôi. 
Minh Tô càng không vui, trong lòng lại càng hoảng loạn không lý do. Nàng đặt ly rượu xuống, đế ly đặt mạnh xuống bàn tạo nên một tiếng trầm vang, lúng túng nói: "Không uống nữa." 
"Được, không uống thì không uống." Hoàng hậu vẫn cứ theo ý nàng, như dỗ dành nàng, cố ý muốn làm nàng vui vẻ. 
Thỉnh thoảng hoa mai lại rơi xuống, tuyết càng trắng hơn, rượu trong ấm sôi sục, nước ấm kêu réo rắt. Rõ ràng là một cảnh rất đẹp như Minh Tô lại không hề vui chút nào. 
Nàng không thích hoàng hậu nói chuyện với mình như vậy, quá thân thiết. Nàng cũng không thích lòng mình dễ dàng bị hoàng hậu làm rung động, càng không thích hoàng hậu nói chuyện thân thiết với mình như vậy, như thế thì nàng ta sẽ biết cách để đối phó nàng. 
Minh Tô đứng lên, thờ ơ nói: "Nếu như không có việc gì nữa thì nhi thần xin cáo lui." 
Mới vừa rồi vẫn còn hòa hợp đối ẩm, mà chỉ dăm ba câu nói đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-chieu/1041676/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.