Hai lần trước đều đem đi đốt, lần này lại được giữ lại. 
Huyền Quá nhìn lướt quá số xiêm y đó, hắn vốn cũng không có ý gì cả, chỉ là liếc nhìn theo bản năng thì thôi, nhưng Minh Tô lại vô cùng mất tự nhiên. 
Nàng cũng không nói chuyện, chỉ nhấp môi dưới, nhìn Huyền Quá lui xuống, đóng cửa lại thì mới thở phào ra, rồi sau đó lại nhìn về phía xiêm y. 
Lộn xộn hết cả rồi. 
Minh Tô muốn ở một mình một lúc nên cũng chưa gọi thị nữ tới, tự mình gấp lại quần áo, vừa gấp vừa nghĩ. 
Sao hoàng hậu lại xem danh sách cung nhân? Chẳng lẽ nàng ấy muốn thanh trừng nội đình sao? 
Cứ năm năm một lần, trong cung sẽ chọn một nhóm cung nữ từ trong dân chúng, đồng thời cũng cho phép những cung nữ trên hai lăm tuổi xuất cung về nhà. Xuân năm sau chính là đợt tuyển chọn năm năm một lần đó. 
Nếu là vậy, thì hoàng hậu mượn chuyện này để lấy danh sách của cung nhân cũng có thể hiểu được. 
Nhưng nếu vậy thì động tĩnh quá lớn, bên bệ hạ cũng sẽ không cho phép, huống chi cũng quá sớm thì phải, chỉ mới vào đông thôi. 
Hay là hoàng hậu đang tìm người? Bởi vì tìm khắp nơi không thấy cho nên mới lấy danh sách tra xem người nọ có còn ở trong cung không? 
Xiêm y được gấp lại nhanh chóng. Minh Tô đặt tay lên trên cùng, lòng bàn tay dán lên lớp vải mềm mại, rất thoải mái. Nhưng dù là thoải mái thì cũng là người khác tặng nàng. 
Nàng thu tay, đặt sang bên cạnh, lòng bàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-chieu/1041675/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.