Sắc trời dần tối, ngoài cửa sổ đột nhiên nổi gió, giấy dán bị gió đập vào phát ra tiếng "phạch phạch" đầy lay động. 
Trịnh Mật cầm một chung trà bằng men ngọc trong tay, hơi ấm vừa phải truyền ra từ men ngọc, cũng khiến lòng bàn tay Trịnh Mật ấm áp hẳn lên. 
Nàng nhìn Minh Tô, chậm rãi mở miệng, đang muốn trả lời thì bỗng Vân Tang ở ngoài điện, cách rèm cửa nói vọng vào: "Nương nương, trời tối rồi, để nô tỳ vào thắp đèn lên ạ." 
Cuộc đối thoại bị cắt ngang, hàng mi dài của Minh Tô rũ xuống, không được vui lắm. 
Trịnh Mật nhìn nàng ấy một cái, nói: "Vào đi." 
Nàng vừa nói dứt lời thì mành cửa được xốc lên, Vân Tang đi đến, bên ngoài cuồng phong gào thét, chỉ cần nghe thôi cũng biết trời rất lạnh. 
Vân Tang hành lễ với hai người, sau đó lấy mồi lửa thắp nến trong điện lên. 
Không giống như bóng tối hoàn toàn vào ban đêm, bên ngoài vẫn có ánh sáng, ánh nến đong đưa trong điện mang đến một bầu không khí khác biệt. 
Bầu không khí này làm Trịnh Mật thấy hoài niệm, mà đối với Minh Tô thì lại là phiền nhiễu. 
Vân Tang lui ra, Trịnh Mật kiên nhẫn cười hỏi: "Vừa rồi nói đến chỗ nào rồi?" 
Nàng ấy giả vờ nghĩ lại, nói: "Nói đến chỗ tài nghệ nương nương bất phàm, ắt hẳn sư từ của nương nương cũng rất nổi danh?" 
Trịnh Mật cũng cười, nói: "Khi còn bé được gia mẫu tùy ý dạy dỗ, không thể gọi là sư từ gì cả." 
Minh Tô đặt chung trà trong tay xuống, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-chieu/1041673/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.