Hôm đó Minh Tô khó khăn lắm mới dành ra được chút thời gian rảnh rỗi, chính là vì muốn xem vở hát đã dựng từ trước và sửa lại những lỗi thiếu sót trong vở kịch. Kết quả lại bị Huyền Quá dẫn đi kỹ quán để xem dáng vẻ câu nhân thực sự của nữ tử là như thế nào. Ngày hôm sau, Minh Tô đã phạt Huyền Quá nửa tháng bổng lộc. Những cô nương đó, không có ai là câu nhân cả, cũng không bắt mắt và hấp dẫn một chút nào. May mà nàng đã dự kiến trước nên cất kịch bản vào trong tay áo rồi mang theo, nếu không chẳng phải đã lãng phí cả đêm rồi sao? Chỉ là trong lòng không khỏi để lại ấn tượng khó nói về Huyền Quá. Dù cho chuyện này là việc riêng của nàng. Minh Tô cũng chưa từng trách tội Huyền Quá, nếu hắn không xử lý tốt việc riêng của nàng thì chỉ cần chuyên tâm làm việc công nàng giao cho hắn là được. Còn về việc tư thì trong phủ còn có gia lệnh, nếu cũng vô dụng thì còn có thể xin mẫu phi một cô cô tâm phúc đưa về phủ. Công chúa ở kỹ quán ngủ lại một đêm, không phải nghe hát, cũng không phải cùng người chuyện phong nguyệt, mà lại là sửa kịch bản suốt đêm. Nếu việc này đặt trên người khác thì Trịnh Mật chưa chắc đã tin, nhưng nếu là Minh Tô thì nàng tin. Nàng ấy chính là một người như vậy, năm đó khi nàng còn ở giáo phường, nàng ấy cũng ngồi cách vách yên lặng đọc sách, nên có cô nương kề bên thì ngược lại nàng ấy sẽ thấy phiền. Đúng là một chút cũng không thay đổi. "Kịch bản sửa đổi thì tất sẽ càng hay hơn so với lúc đầu." Trịnh Mật nói. Minh Tô không khiêm tốn chút nào: "Đấy là tự nhiên." Nói xong lại không nghe thấy tiếng đáp lại. Nàng gẩng đầu nhìn thì thấy mặt mày hoàng hậu đều là ý cười. Nàng ấy luôn giữ lễ nghĩa, thường ngày tuy là thân thiết nhưng cũng rất hiếm khi mất sự đoan trang, rất ít nở nụ cười tươi không chút che giấu như thế. Minh Tô bắt gặp đôi mắt biết cười kia, trong lòng thầm mắng một câu, lại là câu nhân. Nàng muốn biết hoàng hậu đang cười điều gì, lại đang vui vì điều gì, nhưng lại cảm thấy thật mất mặt. Đã biết nàng ta câu nhân mà còn làm theo thì chẳng phải là hợp ý nàng ta sao??? Minh Tô quay đầu, mạnh miệng hỏi: "Nương nương triệu nhi thần tới đây là có việc gì dặn dò sao?" Hoàng hậu vẫn đang cười, chỉ là ý cười thoáng giảm bớt, lại khôi phục sự tao nhã ngày thường của nàng ấy: "Triệu công chúa tới chỉ để hỏi chuyện đi kỹ quán của công chúa mà thôi." Triệu nàng từ ngoài cung đến Nhân Minh Điện, tốn mất nửa ngày của nàng chỉ để hỏi chuyện vặt vãnh này thôi sao? Minh Tô kinh ngạc, hỏi lại lần nữa: "Nương nương triệu nhi thần tới, là vì chỉ để hỏi chuyện kỹ quán sao?" Hoàng hậu nói thản nhiên: "Ừm, đúng vậy." Minh Tô nhìn nàng ấy hết nói nổi. Nàng cứ nghĩ, lúc trước chỉ là ánh mắt câu dẫn, sau đó lại nói gì đó tương tự như "Muốn nhìn ngươi một chút" để câu dẫn nàng. Bây giờ thì hay hơn nữa, lại thông qua việc ám chỉ để nói cho nàng biết nàng ta để việc nàng đi kỹ quán, việc câu dẫn lại bước thêm một bước. Để ý nàng đi kỹ quán, đó là để ý nàng ở chung với nữ tử khác, để ý nàng ở chung với nữ tử khác, đó là hy vọng nàng chỉ ở chung với một mình nàng ta. Lại lộ liễu như thế nữa! Minh Tô biết mình là tiểu bối, khó có thể nói quá tường tận, dù sao có nói thế nào đi nữa thì ánh mắt hoàng hậu rất giống Trịnh Mật như trong tưởng tượng. Nàng cũng không muốn nàng ta phải đối mặt với sự xấu hổ, bèn liếc mắt trách móc nàng ta một cái, thầm nghĩ... Nếu là hoàng hậu thông minh, vậy khi nhìn thấy ánh mắt này thì nên suy ngẫm và sửa đổi đúng không? Cũng không biết là có phải hoàng hậu không phát hiện ra Minh Tô đang trách cứ hay không mà thần sắc như thường, ngữ điệu cũng là như thường, quan tâm nói: "Tuy là vì kịch bản nhưng cũng nên kết hợp giữa nghỉ ngơi và làm việc, thức trắng đêm không ngủ rất là hại thân." Minh Tô nói cho có lệ: "Nhi thần hiểu rõ, đa tạ nương nương quan tâm." Bên này các nàng đang nói chuyện, một khác chỗ Hiền phi cũng gọi ngũ hoàng tử tới, hỏi hắn những ngày nay đã làm gì. Ngũ hoàng tử tính tình bốc đồng, dễ cáu gắt tức giận, không ai hiểu con bằng mẹ, Hiền phi sợ hắn gặp phải chuyện không thể khắc chế thì sẽ để lại tai vạ. Nàng bèn phái một tên hoạn quan giám sát hắn, cũng nhờ có người trông coi nên ngũ hoàng tử chưa từng gây ra sóng gió ầm ĩ gì. Hoạn quan kia cứ cách mười ngày sẽ truyền những việc hoàng tử làm vào trong cung. Lần này là do Hiền phi nghe nói hắn và Minh Tô lại có xung đột nên gọi hắn vào nói chuyện Ngũ hoàng tử làm người tự đại, không thể chịu nổi có người khoa tay múa chân ngay trước mặt hắn. Có khi hoàng đế răn dạy, hắn trên mặt vâng vâng nhưng trong lòng cũng vẫn không phục. Duy chỉ có mẫu phi của hắn thì tuy thi thoảng hắn có cãi lại nhưng rất ít khi làm trái lời. Nghe Hiền phi hỏi về chuyện này thì ngũ hoàng tử tự biện hộ: "Lư Nguyên Khang là môn khách của nhi thần, nhi thần bảo vệ hắn thì có gì là sai? Huống chi hiện giờ cũng đã giữ lại được cái mạng của hắn, người khác thấy nhi thần đối xử với môn khách như thế, tự nhiên sẽ tranh nhau đến cậy nhờ, đây cũng không phải là chuyện xấu." Hắn nói năng đầy hùng hồn đầy lý lẽ, hiển nhiên là không thấy có gì là sai cả. Hiền phi nhịn xuống mong muốn răn dạy, nói: "Minh Thần, con nghĩ lại đi, liệu con có làm sai hay không." Ngũ hoàng tử muốn phản bác lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt trầm xuống của Hiền phi thì hắn thu liễm lại, cẩn thận suy nghĩ. Lúc ban đầu Tín Quốc buộc tội hắn là dung túng môn nhân ức hiếp lương dân, bóc lột bá tánh, thu nhận hối lộ, lại còn có vật chứng nên hắn mới rơi xuống thế hạ phong. Sau đó Lư Nguyên Khang bị đưa vào kinh thẩm vấn, Hình Bộ thượng thư tấu bẩm trên điện, nói là Lư Nguyên Khang không chịu nhận tội. Khi đó hắn bị phụ hoàng trách cứ, còn bị phạt đóng cửa hối lỗi, đương nhiên là trong lòng uất nghẹn, vừa nghe Lư Nguyên Khang không chịu nhận tội thì lập tức vì mình biện bạch vài câu. Sau khi hồi phủ thì hắn lại ở trong phủ mắng Tín Quốc vài câu. Hầu cận bèn hiến kế, nói nếu Lư Nguyên Khang chưa chịu nhận tội thì không thể phán hắn là có tội, không thể phán định hắn có tội, thì điện hạ cũng không có tội nhận hối lộ. Nếu điện hạ vô tội, thì lúc trước chịu phạt há chẳng phải là oan uổng rồi sao? Hắn vừa nghe thì cũng nghĩ vậy, nếu là có thể để Lư Nguyên Khang thoát tội, thì chẳng phải là cũng giúp bản thân thoát tội sao? Dù sao phạt cũng phạt rồi, dù cho cuối cùng không thể thành công thoát tội thì phụ hoàng cũng không thể phạt thêm nữa, chi bằng khuấy nước cho đục thêm. Thế là hắn liền dâng tấu thỉnh tam tư hội thẩm, còn lệnh đại thần theo phe hắn sôi nổi tán thành, khiến cho phụ hoàng chuẩn tấu. Trong tam tư, Hình bộ thượng thư trung lập, Ngự sử đại phu là con cáo già, không đắc tội người khác và cũng không quan tâm đến mọi chuyện. Đại Lý Tự khanh là người của hắn, tính như thế nào thì hắn cũng nắm chắc thắng lợi. Hôm hội thẩm, hắn và Tín Quốc cùng tới công đường, Tín Quốc một hai đòi đưa Lư Nguyên Khang vào chỗ chết, Đại Lý Tự khanh nghe hắn, cực lực thoát tội, Hình Bộ thượng thư thì lại là trung lập, cho rằng có tội, nhưng không cần tử hình. Ngự Sử đại phu vừa mới khai thẩm thì đã ho khan liên tục không nói được gì, cả buổi hội thẩm lão chỉ biết ho, được gia phó hầu hạ dùng thuốc, suýt nữa đã bỏ dở nửa chừng. Cuối cùng, Lư Nguyên Khang đúng là không thể thoát tội, hắn nghĩ nếu ngay cả cái chết cũng không thể miễn thì chẳng phải là mất mặt lắm sao? Thế là Minh Thần bèn cố gắng giữ lại mạng của Lư Nguyên Khang. Việc này đến đây thì lắng xuống. Ngũ hoàng tử suy nghĩ cẩn thận từ đầu tới đuôi, vẫn không cảm thấy có gì sai. Hắn dứt khoát đứng lên, cung kính nói: "Nhi thần tuy không thể toàn thắng, cũng coi như là thắng một nửa. Lư Nguyên Khang không thể bảo vệ được, nhưng những môn nhân còn lại thấy nhi thần tận lực bảo vệ hắn như vậy, ngày sau làm việc cho nhi thần tất sẽ càng thêm tận tâm tận lực." "Đúng vậy, sẽ càng thêm tận tâm tận lực." Hiền phi cười cười, trong đôi mắt đẹp chứa đầy lửa giận, "Nếu lần này con tranh đấu cùng Minh Dần thì ta đã không nói. Dù sao giữa hai đứa đã tạo ra thế một mất một còn, con làm như thế tuy có bốc đồng lỗ mãng, nhưng cũng coi như là định được trung tâm của môn nhân." *Trung tâm này ý chỉ lòng trung thành của môn khách chứ không phải trung tâm mà mọi người nghĩ đâu. "Nhưng khổ nổi con lại muốn đấu với Tín Quốc, con và nàng ta đấu cái gì? Nàng ta có thể cùng con tranh đế vị sao?" Ngũ hoàng tử cũng biết uy hiếp lớn nhất của hắn là lão Tam, nhưng Tín Quốc thường xuyên bức bách hắn, hắn không phản kháng thì để mặc nàng ta nhục nhã sao? "Triều này không có nữ đế, nhưng tiền triều lại từng có nữ đế. Nếu Minh Tô có dã tâm này thì cũng không có gì là lạ." Ngũ hoàng tử cãi lại một câu. "Thế thì sao, trước mắt văn võ cả triều đều biết con thua dưới tay nàng, sáng nay công báo đã ra kinh, chẳng mấy chốc thì khắp quan lại khắp thiên hạ đều biết con thua dưới tay nàng, con có vui không?" Sắc mặt Ngũ hoàng tử âm trầm, nghiến răng nói: "Con không thể nào luôn bị thua mãi được." Thấy hắn đã hiểu ý, Hiền phi từ tốn nói, nói: "Con và nàng ta cứ tranh đấu, rồi sau đó lưỡng bại câu thương, ai sẽ được lợi?" Ngũ hoàng tử ngẩn ra, khom người chắp tay thi lễ: "Là nhi thần lỗ mãng." "Con biết sai thì tốt rồi, không cần dây dưa cùng Tín Quốc, cũng không cần đắc tội nàng ta. Người con phải đấu là Minh Dần, là các hoàng tử khác. Hai ngày nay, con tìm một cơ hội đến phủ Tín Quốc mà xin lỗi nàng ta đi." Hiền phi chậm rãi nói. Không đắc tội đã là cực hạn của ngũ hoàng tử, còn muốn hắn tạ tội, ngũ hoàng tử cũng người lớn lên trong lời tâng bốc, nào đã từng phải khuất nhục như vậy Nhưng lần này hắn không tức giận, mà là nghiêm túc hỏi: "Mẫu phi từ sớm đã muốn nhi thần né tránh Tín Quốc, nhi thần vẫn luôn khó hiểu, mẫu phi có thể giải thích cho nhi thần vì sao người lại sợ nàng ta đến thế không?" Nói xong, lại nghĩ ra nhiều nghi vấn hơn, bèn nói ra hết: "Còn có chuyện năm năm trước, đoạn thời gian nàng ta biến mất kia, là đi nơi nào? Tuy hoàng cung giữ bí mật nhưng các hoàng tử và vài phi tần có địa vị đều biết rõ. Nếu nàng ta làm sai chuyện thì vì sao lại chưa từng bị phạt, ngược lại ngày càng phong quang?" Hiền phi như đang nhớ lại chuyện gì cực kỳ đáng sợ, đáy mắt hiện lên một sự sợ hãi, ngũ hoàng tử phát giác, nhìn gần nàng, không chịu lui bước: "Xin mẫu phi giải thích nghi hoặc cho nhi thần." Hiền phi trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Sao con biết được nàng không có bị phạt? Rồi sao con lại nàng bây giờ nàng ta thật sự phong quang?" "Nàng ta bị phạt gì ạ?" Ngũ hoàng tử hỏi lại. Hiền phi lại không chịu nói tiếp: "Con chỉ cần nhớ kỹ, ngôi vị thái tử con phải lấy được. Còn Tín Quốc, con đừng đi trêu chọc, nàng không phải là chướng ngại của con." Ngũ hoàng tử thấy vậy biết là nàng sẽ không nói, tuy có thất vọng, nhưng trên mặt vẫn cung kính nói: "Dạ......" Tín Quốc điện hạ bị Hiền phi coi là hồng thủy mãnh thú hạ còn đang ở Nhân Minh Điện cùng hoàng hậu phẩm trà. "Nếu ngươi thích thì ta sẽ lệnh người bọc là trà lại để cho ngươi mang về." Trịnh Mật thấy Minh Tô rất thích loại trà này, nghĩ đến nàng ấy không có thường xuyên đến đây bèn lệnh cung nhân dâng lên. Minh Tô cũng không chối từ, nhận lấy. Nàng ngồi đã lâu, đã sớm muốn cáo lui, chỉ là không biết vì sao tuy rằng trong lòng thực coi thường hoàng hậu suốt ngày quyến rũ nàng, nhưng ngồi chung với nàng ấy lại rất thoải mái Giống như là nhiều năm trước, nàng và A Mật cùng nhau ngồi trên gác mái, một người đọc sách, một người đánh đàn, gió mát luồn qua cửa sổ, thông tùng réo rắt, trong sáng mà thoải mái. Nhưng thời gian thật sự không còn sớm, nếu ngồi nữa thì khi xuất cung trời đã tối. Minh Tô đứng lên, đang muốn mở miệng cáo lui, bỗng Huyền Quá từ ngoài cửa bước vào, đi trước hắn là cung nhân Nhân Minh Điện, cung nhân kia hành lễ, dẫn người tới trước hoàng hậu rồi lui xuống. Huyền Quá cũng vội vàng hành lễ, nhìn về phía Minh Tô, nói: "Điện hạ, bạo dân Hạ Châu nổi loạn làm phản rồi à!" "Cái gì?" Minh Tô kinh hãi. Huyền Quá vội bẩm: "Tin vừa được truyền đến, Hạ Châu khô hạn, năm nay không thu hoạch, bá tánh không có gì ăn, quan lại địa phương trấn an vô năng, nên lưu dân ở vài nơi đã đánh cướp quan nha, kho phủ làm phản rồi!" Minh Tô biết chuyện Hạ Châu đang gặp đại hạn, nhưng triều đình đã gửi lương thực cứu tế xuống rồi mà? Điều khiến nàng khiếp sợ đó là trước tới giờ đây là lần đầu tiên nàng gặp cảnh loạn dân. Tâm trí Minh Tô chuyển động quay cuồng, người phương nào có thể làm nên chuyện đây? An dân là một chuyện, bình loạn lại là một chuyện khác. Thứ Minh Tô nhìn trúng không phải là an dân, mà là bình loạn, nhưng thuộc hạ của nàng lại không có võ quan đảm nhiệm. "Nhập Xuyên tướng quân, ngươi xem có được không?" Bỗng nhiên hoàng hoàng hậu lên tiếng. Nhập Xuyên tướng quân? Ánh mắt Minh Tô sáng lên, nàng từng nghe mẫu hậu nhắn đến Nhập Xuyên tướng quân, nói đó là nhân tài mới xuất hiện mà thái phó năm đó rất coi trọng, thành thạo binh thư, khổ luyện võ nghệ, là một người giỏi về hành binh đánh giặc. Hơn nữa còn là một người ngay thẳng hiếm có, trị quân cực nghiêm, cũng không cùng người khác thông đồng làm bậy. Tiếc là hai năm trước hắn đắc tội quyền quý nên bị biếm làm võ quan ngũ phẩm, lúc này đang đóng quân ở Nhữ Khang cách đó không xa. Bản lĩnh lãnh binh của hắn, trong triều có rất nhiều người đều biết, tiến cử hắn đi bình loạn, tất nhiên sẽ thành công. "Chính là hắn!" Minh Tô hưng phấn nói, đi ra hai bước mới sực nhớ người đưa ra chủ ý là hoàng hậu. Minh Tô dừng bước, nói thiếu tự nhiên: "Đa tạ nương nương chỉ giáo, không biết nương nương có muốn gì không?" Nàng không nghĩ muốn thiếu nợ nàng ấy, tốt nhất là trả lại ngay. Trịnh Mật đương nhiên là đã nhìn ra, cũng không trì hoãn việc của nàng ấy, lập tức nói một yêu cầu: "Bổn cung cùng công chúa vừa gặp đã quen, luôn muốn thân cận công chúa nhưng công chúa lại luôn đối xử xa lánh với bổn cung." Minh Tô mím môi, có dự cảm không lành. Hoàng hậu cười, nói tiếp: "Bổn cung muốn nghe công chúa nắm tay bổn cung, nói một câu là 'Minh Tô thích nương nương nhất'."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]