Hôm đó nàng ấy đi kỹ quán tiếp khách, hay là nghe nhạc, hay là trong kỹ quán cho người trò chuyện? Nàng không dám nghĩ đến khả năng lớn nhất kia. Không dám nghĩ suốt đêm đó, Minh Tô đã ở bên một nữ tử khác. Nếu là trước kia thì đương nhiên nàng sẽ tin tưởng bản thân, nhưng hôm nay nàng đã không còn phần tự tin đó nữa. Trịnh Mật cả đêm không ngủ, ngày hôm sau khi tỉnh lại, Vân Tang tới bẩm gần đây điện hạ thường xuyên lui tới giữa Hình Bộ và Đại Lý Tự, lại còn tranh chấp với ngũ hoàng tử nên rất bận. Trịnh Mật lập tức xua tan ý niệm đi tìm nàng ấy, cũng chuyên chú làm những việc trong tay mình, chỉ là đến đêm khuya tĩnh lặng thì trong lòng luôn bị tra tấn. Minh Tô đúng là bận thật. Chuyện của Lư Nguyên Khang còn chưa kết thúc. Nàng chú ý Lư Nguyên khang là bởi vì hắn là người khởi xướng án thái phó. Nhưng một bản cung khai vô tri đương nhiên không bằng để hắn thú tội trước mặt mọi người. Trước khi buộc tội Lư Nguyên Khang thì nàng cũng đã nghĩ đến, nhịn một chút, đợi khi nàng chuẩn bị đầy đủ thì lại đưa Lư Nguyên khang nhập kinh. Để hắn ta kể lại chuyện cũ trước mắt hoàng đế bá quan văn võ đại thần, việc này so với một bản cung khai thì hữu ích hơn nhiều lắm. Nhưng khi ý tưởng này xuất hiện thì nàng lại nghĩ, vậy những người dân dưới sự quản lý của Lư Nguyên Khang thì phải làm sao? Lư Nguyên Khang là một kẻ gian trá khinh bạc, bóc lột bá tánh, bức tử lương dân, bá tánh dưới sự cai quản của hắn đã nhiều lần khẩn cầu nhưng lại không được, lòng người đã lạnh. Nếu nàng nhịn thì người dân cũng sẽ phải nhịn. Nếu một ngày không chuẩn bị kỹ lưỡng thì bá tánh sẽ phải chịu bóc lột thêm một ngày nữa, một năm không chuẩn bị kỹ thì bá tánh sẽ phải chịu bóc lột thêm một năm. Nếu như thế thì lương tâm nàng có an lòng không? Minh Tô làm không được, không biết thì thôi, nếu nàng đã biết thì không thể làm lơ bách tính của cả một châu được. Vậy nên nàng phải tìm mọi cách để kết tội Lư Nguyên Khang. Tội Lư Nguyên Khang phạm phải đủ để hắn chết vạn lần, nhưng Minh Tô tính tạm thời giữ lại mạng chó này của hắn. Nàng lệnh nội ứng trong phủ ngũ hoàng tử châm ngòi trước mặt ngũ hoàng tử, để kích động hắn. Ngày hôm sau ngũ hoàng đã dâng sớ lên hoàng đế, khẩn cầu ân chuẩn phúc thẩm án Lư Nguyên khang. Hoàng đế đồng ý, hạ chiếu tam tư hội thẩm. Trong tam tư, Hình Bộ thượng thư không chung phe phái với ai, Đại Lý Tự khanh là người của ngũ hoàng tử. Còn Ngự sử trung thừa còn lại là lão thần ba triều, xưa nay chỉ thích lập lờ nước đôi rất ít khi có chủ kiến. Ngũ hoàng tử cũng không tin là với tình hình này mà hắn còn không thể đấu lại Minh Tô. Vừa hay đúng ý Minh Tô, một bên giữ chặt tang chứng vật chứng. Tội Lư Nguyên Khang đáng chết vạn lần, không tính tội cho cả nhà đã là triều đình khai ân, tội thần Lư Nguyên Khang này phải bị kết án chém đầu.; Một bên lại lệnh Hình Bộ thượng thư cầu tình, nói rằng tuy hành vi của Lư Nguyên Khang này đáng giận, nhưng trước khi trở thành tham quan bóc lột bá tánh thì cũng từng là một vị quan làm không ít chuyện vì dân vì nước, nên được giảm bớt tội phạt. Ngũ hoàng tử không đồng ý, nói bằng chứng là ngụy tạo. Gây loạn nửa tháng, cuối cùng cũng định tội Lư Nguyên Khang là phán lưu đày ba ngàn dặm, vĩnh viễn không thể quay về. Minh Tô làm xong chuyện thì vẫn cất kỹ bản cung khai, đây là đường lui. Nếu ngày sau Lư Nguyên Khai có xảy ra chuyện gì, thì vẫn cần dựa vào bản cung khai này để thế nhân biết chân tướng sự việc năm đó đến tột cùng là như thế nào. Chương mới nhất tại [ T R U M t r u y e n .мE ] Nàng đã làm xong một việc, trong lòng rất vui nên khi hoàng hậu phái người tới triệu thì nàng cũng đi. Trong Nhân Minh Điện, hoàng hậu đã pha sẵn trà thơm, chờ nàng đã lâu. Minh Tô đến nơi, trước hết là hành lễ với nàng, sau đó ngồi xuống nhìn vào ấm trà đang nấu. Hoàng hậu đau lòng nửa tháng, nhưng khi Minh Tô đến trước mặt nàng thì nàng lại không nói nên lời. Trầm mặc, nàng rót trà rồi đẩy đến trước mặt nàng ấy, nhẹ giọng hỏi: "Nghe nói gần đây công chúa rất bận rộn, không biết là đang bận chuyện gì?" Nàng ở trong cung, tạm thời không thể phân tâm chú ý đến việc ngoài cung. Hơn nữa Tín Quốc điện hạ và ngũ hoàng tử đã tranh chấp nhiều năm, lần này vẫn chưa nổi lên sóng to gió lớn gì. Vì thế hoàng hậu cũng không biết gần đây Minh Tô đang bận việc gì. Minh Tô nhấp ngụm trà, cẩn thận thưởng thức, cho đến khi thấm ngọt thì mới nói: "Không phải chuyện gì lớn, chỉ là cùng ngũ hoàng huynh có chút chuyện bực mình mà thôi." Hoàng hậu bèn cười cười, khi Minh Tô nhắc đến ngũ hoàng huynh thì ánh mắt hơi u tối, nàng ấy vẫn không thích ngũ hoàng tử. "Ngươi phải gánh vác chuyện triều đình lẫn muôn dân, khi bận tất nhiên là chân không chạm đất, nhưng cũng đừng quên thân mình, phải ăn cơm đầy đủ, ban đêm cũng đừng ngủ quá trễ." Hoàng hậu dặn dò. Tuy rằng nàng ấy có hơi lải nhải, nhưng tâm trạng Minh Tô tốt nên vẫn không so đo với nàng ấy, chỉ là khi nghe được hoàng hậu nói trên người nàng có triều đình muôn dân thì trong lòng nàng bỗng dưng nóng lên. Trong kinh này, có ai mà không nói là lộng quyền tư lợi, là kẻ gian ác chứ. Minh Tô thật sự cảnh giác, nhận định hoàng hậu tất là có tâm nịnh hót, nói tốt như vậy là đang muốn dụ dỗ nàng đấy. Nàng hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Tạ ơn nương nương tán thưởng, nhi thần chỉ am hiểu kết bè kết cánh, triều đình thương sinh quá nặng, nhi thần không đảm đương nổi." Hoàng hậu chỉ cười cười, không tức giận chút nào, chỉ dịu dàng nhìn Minh Tô như đang nhìn một đứa bé sĩ diện hão. Lại bắt đầu nữa rồi. Trong lòng Minh Tô điên cuồng nhíu mày, rất là không vui, giữa thanh thiên bạch nhất, đất trời rộng lớn mà người này lại dám câu dẫn nàng, không biết kiềm chế chút nào! Nàng đã đi qua kỹ quán, cũng đã cẩn thận so sánh, những người khác đều không câu nhân, chỉ có hoàng hậu là luôn nhìn nàng như thế, câu dẫn trắng trợn táo bạo. Minh Tô không nói lời nào, xụ mặt, lại uống một hớp trà. Trà này nấu rất tốt, dùng nước từ một con suối trong ngoài thành, lá trà thì không cần phải nói, tất là trân phẩm tiến cống, ấm lại được làm bằng tử sa. Khi mới nếm thử thì có vị đắng nhẹ, như mây đen chợt về trong đêm khuya, cuồng phong nổi lên bốn phía, nhưng tới hậu vị thì lại ngọt như mây tan thấy trăng, nhẹ nhàng mềm mại, thủy yên gợn sóng. Minh Tô uống hết một ly, lại rót tiếp, nàng chợt thấy trong điện có hơi yên lặng. Nàng không khỏi nhìn về phía hoàng hậu, hoàng hậu cũng đang nhìn nàng, vẫn dịu dàng khoan dung như cũ, bên môi có chút ý cười, nhưng sự ảm đạm trong mắt lại khó mà giấu được. Minh Tô không thích hoàng hậu nhìn nàng như vậy, không hiểu sao nàng lại nhớ tới A Mật. Rất kỳ lạ, hoàng hậu luôn làm nàng cảm thấy quen thuộc. "Ngươi......" Thấy nàng nhìn qua, hoàng hậu bèn mở miệng, chỉ là vừa mở miệng thì nàng lại như có chuyện khó nói, bèn ngừng lại. Minh Tô cũng không thúc giục, tự rót cho mình một ly trà. Hoàng hậu cân nhắc thái độ hồi lâu, rồi mới hỏi như thể là trưởng bối quan tâm đến nàng: "Nghe nói nửa tháng trước ngươi ngủ lại kỹ quán, là do trong kỹ quán có người ngươi quen sao?" Sắc mặt Minh Tô tức khắc trầm xuống: "Việc riêng của nhi thần, không liên quan đến nương nương." Sao lại không liên quan chứ? Sắc mặt hoàng hậu cứng lại, miễn cưỡng duy trì sự trấn định, nói: "Ngươi thường xuyên ra vào kỹ quán, tóm lại không tốt. Nếu bên trong có người hợp ý thì chi bằng đón ra, lại sắp xếp ở nơi khác." Nàng khi đó, là không thể chuộc được. Kỹ quán khác giáo phường, có thể chuộc thân được. Hoàng hậu nói như vậy, vừa là thử, mà cũng là thật lòng. Nếu như không có người như vậy thì đương nhiên Minh Tô sẽ từ chối, Nếu có, vẫn luôn ở bên trong kỹ quán cũng không phải là biện pháp, chẳng thà đón ra ngoài. Chỉ là nói xong thì hoàng hậu lại thấy đau lòng khôn xiết, nàng nhìn Minh Tô, chờ nàng ấy trả lời, cũng là chờ nàng ấy tuyên án. Nếu nàng ấy thật sự có nữ tử mình thích thì nàng tất nhiên sẽ không làm phiền nữa. Chỉ là nửa tháng thôi cũng đủ để nàng suy nghĩ rất nhiều. Nàng không thể không suy nghĩ thật sự có nữ tử như vậy hay không, dáng vẻ nàng kia ra sao, có đối tốt với Minh Tô không? Minh Tô ở bên người nàng ta thì lại có dáng vẻ như thế nào, có phải chỉ cần người nọ chỉ hơi tới gần thì nàng ấy sẽ đỏ mặt, nói không nên lời không? Có lẽ vì lúc trước Minh Tô đã trao hết chân tình nàng, quý trọng nàng như là tính mạng. Để đến bây giờ, dẫu cho nàng ấy thật sự di tình biệt luyến thì nàng cũng không oán hận, chỉ mong nàng ấy có thể hạnh phúc. Minh Tô thấy kỳ lạ, nàng muốn vào kỹ quán cũng được, đi giáo phường cũng thế, tóm lại là chuyện của nàng, hoàng hậu cứ dò hỏi như thể thì có phải là quan tâm hơi nhiều rồi không. Hoàng hậu vẫn còn đang nhìn nàng. Minh Tô cũng nhìn lại nàng ấy, bỗng nhiên thấy rất mất tự nhiên nhưng hoàng hậu thì vẫn là dáng vẻ đoan trang ôn hòa như cũ. Thậm chí ngay cả ý cười trên môi cũng không khác bình thường, nhưng Minh Tô không biết vì sao lại cảm thấy hoàng hậu đang rất đau lòng. Nàng trầm mặc một lát, cũng không cự nự nữa, ngoan ngoãn trả lời: "Không có người hợp ý." Hoàng hậu tâm lập tức như được nước ấm bao phủ, nàng không khỏi cười một chút, vui mừng vô cùng. Nhưng ngay sau đó, nước ấm dường như biến thành dấm chua, hoàng hậu lại thấy chua chát. Nàng hỏi: "Vậy người mà công chúa ở cùng suốt một đêm, là nghe nàng ta hát sao.?" Là do cô nương đó hát rất êm tai, nên mới khiến cô nương đó ở lại sao? Minh Tô nói: "Không phải......" Nàng là người làm đại sự, sao lại lười nhác nghe hát suốt một đêm được chứ! Minh Tô rất không vui, cảm giác như bị coi thường. "Vậy...là nói chuyện suốt một đêm sao?" Hoàng hậu lại hỏi, ở lại một đêm, nến trong phòng cũng sáng suốt đêm, dù sao cũng phải làm gì đó chứ nhỉ? Minh Tô lại càng không vui, nàng không có thời gian mà nghe hát, đương nhiên cũng không rảnh nói chuyện phiếm với người không liên quan. Nàng không muốn nghe hoàng hậu đoán già đoán non nữa, xụ mặt, nghiêm túc nói cho nàng ấy nghe: "Ta rất bận, nào có thời gian rảnh rỗi để nghe hát hay nói chuyện chứ? Ta sửa lại kịch bản suốt cả đêm đó."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]