Cô và anh ngồi đó hôn rất lâu. 
Chỉ hôn nhẹ nhàng, đôi môi anh chạm lên môi cô rồi ngậm mút, nhưng vẫn không đưa lưỡi vào, lại chẳng nỡ rời đi. 
Dù là như thế vẫn khiến mặt cô nóng như lửa đốt, đầu muốn nổ tung, tay cũng không biết nên đặt đâu, chỉ có thể níu chặt vải áo trước ngực anh rồi hừ nhẹ. 
… 
Nửa giờ sau, Ứng Tuân đưa cô về nhà, mắt dõi theo cô lên lầu. 
Dưới hành lang đèn cảm ứng, cùng với bước chân của cô, từng tầng từng tầng thắp sáng. Ứng Tuân yên lặng nhìn mãi, tim dường như cũng phát sáng theo. 
Tới khi tất cả ánh sáng đều tắt anh mới thu mắt, mím môi cười khẽ. 
Anh lấy điện thoại, thấy trên màn hình hiện ra tin nhắn Wechat. 
Ấn mở, là cô gái của anh, ngoan ngoãn báo cáo: “Em về tới nhà rồi.” 
Ứng Tuân biết, nhưng anh vẫn trả lời: “Ừm.” 
Tiểu Mãn hỏi anh: “Anh về chưa?” 
Ứng Tuân: “Vẫn chưa.” 
Tiểu Mãn: “Mau về đi, muộn lắm rồi đấy.” 
Ứng Tuân: “Ừm.” 
Nhắn xong Ứng Tuân đút điện thoại vào túi quần, xoay người định đi thì chợt dừng lại, quay đầu lấy điện thoại nhắn cho Tiểu Mãn. 
“Em ra cửa sổ đi.” 
Chẳng lẽ anh còn ở dưới lầu? 
Mới yên lòng được một lát, giờ đây cô lại khẩn trương vô cùng. Tiểu Mãn kinh ngạc há miệng, cô xỏ dép phi tới thư phòng. 
Cửa sổ thư phòng vừa vặn có thể nhìn hết quang cảnh bên ngoài. 
Tiểu Mãn kéo rèm cửa, lập tức thấy một bóng cao gầy đứng dưới lầu, áo thun đen nhánh như sắp hòa vào làm một với bóng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/solo/454898/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.