Tham dự xong lễ tốt nghiệp thì Tiểu Mãn về nhà, trở thành người thất nghiệp chính hiệu. 
Mẹ già lại suốt ngày thúc giục, “Tìm việc làm” rồi là “Tìm bạn trai” phải tốt như nhau. 
Tiểu Mãn nghe nhiều tới mức lỗ tai sắp ù tới nơi, mỗi thấy mẹ bắt đầu là cô chui tọt về phòng, từ chối nghe. 
Chuyện của Ứng Tuân còn chưa rõ ràng đã bắt đầu rồi, cô còn chưa biết nên mở lời với mẹ thế nào. 
Vả lại, cô với Ứng Tuân đã gần nửa tháng không gặp nhau, cô bận tốt nghiệp, còn anh… Hình như anh đến Hải thị tham gia một sự kiện kỹ thuật số nổi tiếng của một thương hiệu? Cụ thể là gì thì cô cũng không biết. Rất hiếm khi anh nhắc tới chuyện làm ăn trước mặt cô, tuy ngày nào cũng trò chuyện nhưng đa phần là cô nói, anh thường lắng nghe và trả lời mà thôi. 
Về nhà một tuần nay, rõ ràng ở cùng một tiểu khu nhưng lại giống như đang cách nhau xa xôi lắm. 
Tiểu Mãn cũng ngại hỏi anh, cô cứ cảm thấy… Con gái mà chủ động quá sẽ xấu hổ lắm. 
Tối ngày thứ sáu, ăn cơm tối xong Tiểu Mãn ngồi lướt weibo trên sô pha, bỗng nhận được tin nhắn Wechat. 
Ứng Tuân gửi cho cô: “Gặp nhau nhé?” 
Lại là ba chữ này, vừa đơn giản lại vừa thẳng thắn. 
Nhưng có thể coi là anh cũng muốn gặp cô không? 
Cô cầm điện thoại rồi trả lời: “Khi nào ạ?” 
Bây giờ. 
Anh đáp. 
Ngay bây giờ? 
Tiểu Mãn nhìn lên đồng hồ, tám giờ hai mười, hình như… Hơi muộn quá. 
Có lẽ cảm thấy cô do 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/solo/454897/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.