Chương trước
Chương sau
Moi ra!
Thật sự là moi ra, mà còn đã mọi ra!
Nghe vậy!
Đế Khâm cũng được, Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh cũng vậy, sắc mặt đều thay đổi, sau đó lại nghe Đế Khâm thấp giọng nói: “Mang vào đây!”
Vừa rồi!
Sau khi Để Khâm tiến vào, không đóng cửa vào tế đàn dưới đất, chính vì đang đợi hai cô gái trẻ đó! "Vâng!"
Hai cô gái trẻ đó lên tiếng, tiếng bước chân lại vang lên, hơn nữa càng lúc càng gần, rất nhanh đã thấy họ một trước một sau, nâng một cái cáng đi vào trong tế đàn dưới đất!
Mà lúc này!
Lâm Thanh Uyển nằm thắng trên cáng, trên cơ thể chưa mặc một tấc vải được một áo gấm dài màu trắng che lại, chỉ có đầu lộ ra ngoài, nhìn qua giống như tấm vải trắng che thi thể người chết!
Máu!
Ở bụng của Lâm Thanh Uyển, lúc trước ở tẩm cung của để vương vẫn còn to mà giờ đã hoàn toàn xẹp xuống, thay thế bằng một bãi máu loang lổ làm cho người ta hoảng sợ!
Một bãi máu tươi rất lớn, nhuộm đỏ áo gấm dài màu trắng một mảng lớn!
Rõ ràng!
Hai cô gái trẻ đó không nói dối, bọn họ làm theo sự dặn dò của Đế Khâm, cố gắng moi đứa bé trong bụng Lâm Thanh Uyển ra ngoài trước ngày sinh!
Lâm Thanh Uyển đã tỉnh!
Thoạt nhìn!
Hơi thở thoi thóp!
Ánh mắt lạnh băng của cô ta nhìn chằm chằm Đế Khâm, trong ánh mắt đã không còn tình yêu nồng nàn như trước, chỉ còn lại sát ý lạnh thấu xương không hề che dấu, nghiến răng nghiên lợi lạnh giọng nói: “Đế Khâm! Anh tàn nhẫn hung ác, ích kỷ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn!" "Anh!" “Rất nhanh sẽ phải trả giá đắt cho hành động của mình!” "Rất nhanh thôi!”
Nhưng mà!
Đối mặt với sự tức giận và uy hiếp của Lâm Thanh Uyển, Đế Khâm coi như không thấy, khinh thường nhìn lại, thậm chí chẳng muốn nhìn Lâm Thanh Uyển thêm một cái, hỏi hai cô gái trẻ đó: "Nghiệt chủng kia đâu?" "ở đây!"
Một cô gái trẻ trong đó khom lưng, nhấc một góc áo gấm dài màu trắng, đưa tay vào xách một đứa trẻ chết non đầm đìa máu tươi, đưa cho Đế Khâm!
Đế Khâm cúi đầu nhìn, nhưng không nhận lấy! "Ha ha!"
Khóe miệng của anh ta hơi cong lên, vẽ ra một nụ cười lạnh cực kỳ tàn nhẫn, lúc này mới chuyển ánh mắt về phía Lâm Thanh Uyển, vô cùng đắc ý nói: “Mạng của cô thật sự cứng, vậy mà không chết!" "Nhưng mà!" "Như vậy cũng tốt!" "Không phải cô nói, tỷ lệ thành công của tôi cực kỳ nhỏ sao? Bây giờ, tôi sẽ cho cô một cơ hội, để cô tận mắt nhìn thấy ta bước vào Minh Cảnh, để cô tận mắt nhìn thấy nghiệt chủng này bị ta từ từ luyện hóa!" "Sau đó!" “Ném cô vào trong ao máu cùng luyện hóa, cho mẹ con hai người đoàn tụ!" "Ha ha!" "Ha ha ha ha ha.." "Thế nào?" "Kế hoạch của bổn hoàng chủ cũng được lắm đúng không? Có theo ta nhiều năm như vậy, có được kết cục như thế, có thể chết vì ta, cũng xem như chết có ý nghĩa!" "Cô!" "Nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng!"
Ở trước sự hấp dẫn của Minh Cảnh, sắp tới giờ phút đạt được công lớn, rốt cuộc Đế Khâm đã hoàn toàn tháo lớp ngụy trang của mình, lộ ra bộ mặt thật nhất của anh ta, cũng là bộ mặt máu lạnh nhất!
Bộ mặt điên cuồng nhất!
Nói xong!
Không đợi Lâm Thanh Uyển lên tiếng quát mắng, Đế Khâm quay đầu nhìn về phía Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh, đầy chờ mong nói: "Sơn Chủ, Hải Vương, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức bắt đầu đi!" "Được!"
Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh nhìn nhau, cùng gật đầu!
Sau đó!
Hải Vương Đông Tinh tiến lên trước mấy bước, nhận lấy đứa trẻ chết non từ trong tay cô gái trẻ, tay trái nắm lấy chân trái của đứa trẻ, tay phải nắm lấy đùi phải của đứa trẻ, không hề thương hại và do dự, đột nhiên kéo một cái!
Lập tức!
Đi kèm một tiếng vang làm người không rét mà run, đứa trẻ chết non đó trực tiếp bị Hải Vương Đông Tinh xé thành hai nửa, máu tươi văng tung tóe, lục phủ ngũ tạng rơi lác đác xuống đất, tình trạng thật sự vô cùng thế thảm! "Anh Sơn, nhanh!”
Vẻ mặt của Hải Vương Đông Tinh vẫn như thường, dường như với ông ta mà nói, tàn nhẫn xé nát thi thể một đứa bé chết yểu giống như xé nát một con cá con tôm bình thường vậy, ông ta hơi ước lượng trong tay, sau đó đưa một nửa cho Sơn Chủ Tuyết Vuc! Sơn Chủ Tuyết Vực giơ tay nhận một nửa đứa trẻ chết non. Ám kình hùng hồn trong cơ thể và lượng minh hình không nhiều trong đan điền đan xen bùng nổ, quần áo phất phơ, tóc bạc tung bay, hai chân rời mặt đất, cả người chậm rãi bay lên! "Đến đây đi!”
Hải Vương Đông Tinh đi đến bên ao máu ở tế đàn, cầm một nửa thi thể của đứa trẻ chết non, ám kình và minh kình cùng bùng nổ, quanh cơ thể đột ngột nổi gió, cơ thể rất cường tráng của ông ta bay lên giống Sơn Chủ Tuyết Vực! "Đế Khâm!"
Tận mắt nhìn thấy đứa trẻ chết non bị đối xử tàn nhẫn như thế, Lâm Thanh Uyển nằm trên cáng không thể động đậy, nhưng mà đôi mắt của cô ta đỏ lên, ánh mắt nhìn về phía Đế Khâm lạnh lẽo như dao, giọng nói rít ra từ kẽ răng u ám đáng sợ như đến từ địa ngục Cửu U, gào thét khàn cả giọng: “Anh sẽ không được chết tử tế!" "Anh sẽ không được chết tử tế!" "Anh sẽ không được chết tử tế!"
Một hơi!
Mắng liên tiếp ba lần, đủ thấy Lâm Thanh Uyển căm thù Đế
Khâm! "Tôi chết như thế nào, e rằng cả đời này cô không thấy được, quý trọng chút thời gian cuối cùng trong cuộc đời của cô, mắng chửi đi, mắng chửi thoải mái đi, chờ cô mắng xong cũng sẽ đến lượt cô..."
Nói xong!
Đế Khâm nhún người nhảy lên ao máu ở tế đàn, đứng vững trên cột ngọc giữa ao máu, khoanh chân ngồi, trao đổi ánh mắt với Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, cả cơ thể bị bao vây trong hơi nước màu máu nồng đậm, thử hấp thu những hơi nước màu máu đó cho mình dùng!
Tách!
Tách!
Tách!
Hai bên ao máu ở tế đàn, Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh cầm nửa thi thể của đứa bé trong tay, máu tươi không ngừng chảy xuống từ thi thể của đứa trẻ, rơi vào trong khe lõm của đá ngọc bên tế đàn!
Vốn dĩ!
Trong đá ngọc bên cạnh tế đàn có giấu mười chiếc lăng thứ. Khi đại trận phệ hồn mở ra, mười chiếc lăng thứ có thể chui ra ngoài, hút máu tươi từ trong cơ thể của người hiến tế như kim tiêm lớn, mượn nó để kích hoạt đại trận phệ hồn!
Giống như Đế Uyên đã làm với Tiêu Nhất Thiên trước đây!
Đáng tiếc!
Trận chiến ở hoàng thành lần trước, Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam không chỉ giết Đế Uyên, mà sau khi dùng đại trận phệ hồn cứu mạng sống của Tô Tử Lam, trước khi đi Tiêu Nhất Thiên đã phá hủy ao máu ở tế đàn, khiến mười chiếc lăng thứ bị hỏng, khó có thể sửa!
Cho nên!
Đế Khâm chỉ có thể tìm lối tắt, lúc phái người sửa chữa ao máu ở tế đàn, đào ra những khe lõm trên đá ngọc bên cạnh tế đàn, thay thế tác dụng của mười chiếc lăng thứ! Khác với mười chiếc lăng thứ kia ở chỗ, những khe lõm này không chủ động hút máu, chỉ có thể đổ máu vào bên trong, sau đó dùng minh kình thúc giục kích hoạt đại trận phệ hồn!
Nhưng mà!
Bây giờ Đế Khâm không phải nửa bước Minh Cảnh, trong cơ thể không chút minh kình nào, đây cũng là nguyên nhân mà anh ta không thể không hợp tác với Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh!
Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh đều là cao thủ nửa bước Minh Cảnh, mặc dù minh kình trong đan điền của bọn họ không nhiều lắm, nhưng mà dùng để kích hoạt đại trận phệ hồn cũng đủ rồi!
Vì thế!
Khi máu tươi từ thi thể của đứa trẻ chảy xuống gần đầy khe lõm trên đá ngọc, Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh thấy thời cơ đã đến, lập tức buông nửa thi thể đứa trẻ trong tay, ấn bàn tay lên đá ngọc bên cạnh tế đàn, minh kình ít ỏi trong cơ thể dọc theo cánh tay điên cuồng chạy vào bên trong đá ngọc!
Một giây!
Hai giây!
Năm giây!
Mười giây!
Nửa phút!
Thời gian như thoi đưa, nước trong ao, mỗi phút mỗi giây lặng yên trôi đi, Đế Khâm cũng được, Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh cũng vậy, sắc mặt đều nghiêm trọng, nín thở, trái tim đập thình thịch, vô cùng căng thẳng chờ đợi giây phút đại trận phệ hồn được kích hoạt!
Được làm vua!
Thua làm giặc!
Cơ hội chỉ có một lần. Một khi thất bại, hậu quả khó lường!
Cuối cùng!
Kéo dài gần năm phút, ngay lúc sắc mặt của Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh hơi tái nhợt, nhìn như sắp không chống đỡ nổi nữa, đột nhiên, trong đá ngọc bên cạnh tế đàn có một ánh sáng màu đỏ dần dần hiện ra!
Đá ngọc ở tế đàn sáng lên!
Đây!
Chính là dấu hiệu đại trận phệ hồn được kích hoạt thành công! "Sáng rồi!"
Giây phút ánh sáng đỏ lóe sáng, đôi mắt của Sơn Chủ Tuyết Vực cũng tỏa sáng, buột miệng thốt ra một câu! "Ha ha. Tốt! Tốt lắm!" "Thành công rồi!"
Gương mặt tái nhợt của Hải Vương Đông Tinh lập tức nở ra một nụ cười thô kệch mà vui sướng!
Để Khâm nhằm mắt lại! Nhưng mà!
Anh ta nghe thấy tiếng cười kích động của Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh, trái tim căng thẳng của anh ta run lên, trong lòng vui mừng hơn cả Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh!
Sáng rồi!
Sáng rồi!
Cuối cùng cũng sáng!
Có Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh hộ pháp, chỉ cần có thể thuận lợi kích hoạt đại trận phệ hồn, con đường thắng cấp của Đế Khâm gần như đã thành công một nửa, điều này bảo anh ta sao có thể không vui sướng?
Không mừng như điên?
Nếu không phải tình huống bây giờ không cho phép, Đế Khâm cần hết sức chăm chú vùi đầu tự tu hành, tìm kiếm cơ hội đột phá cảnh giới, anh ta hận không thể nhảy dựng lên chúc mừng!
Rất nhanh!
Khi đại trận phệ hồn được kích hoạt, ảnh sáng đỏ trong đá ngọc càng lúc càng mãnh liệt, giống như một khối sắt lớn bị nung đỏ, ánh sáng đỏ kỳ dị và máu loãng cuồn cuộn không dứt trong ao máu, sương mù màu máu dày đặc hòa vào ba người, làm không khí trong tế đàn dưới đất u ám kinh khủng hơn!
Vậy mà...
Thành công sao?
Lâm Thanh Uyển năm thẳng trên cáng, tất nhiên cũng thấy được cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi, cô ta ngừng chửi bậy, con ngươi đột nhiên co lại!
Nhưng mà!
Ngoài kinh ngạc ra, cảnh tượng trước mắt này không làm sự tức giận trong lòng Lâm Thanh Uyển tăng lên, trái lại, cô ta nhìn chắm chằm Đế Khâm ngồi khoanh chân trên cột ngọc giữa tế đàn, nhắm mắt tu hành. Cô ta thầm hừ một tiếng, khóe môi chợt cong lên, vậy mà nở một nụ cười lạnh tàn nhẫn!
Cô ta cười!
Vậy mà cô ta không tức không giận, lại còn cười!
Hơn nữa!
Đó là nụ cười khi kế hoạch đã thành công! "Tốt!" “Rất tốt!"
Một lát sau, Lâm Thanh Uyển cười lạnh nói: “Để Khâm, sứ mệnh của anh đã hoàn thành!" "Tối nay!" "Chính là ngày chết của anh!"
Nói xong!
Lâm Thanh Uyển dùng sức, dáng vẻ vốn thoi thóp đột nhiên trở nên phấn chấn tinh thần, cơ thể vốn nằm liệt không thể động đậy giống như bùn lầy đột nhiên trở nên đầy sức sống, khi giọng nói vừa dứt, cô ta chậm rãi ngồi dậy trên cáng!
Cảnh tượng này!
Tất nhiên hai cô gái trẻ nâng Lâm Thanh Uyển vào đây nhìn thấy, nhưng mà, hai người họ cũng không cảm thấy kinh ngạc, cũng không lập tức ra tay với Lâm Thanh Uyển!
Thậm chí!
Bọn họ nhìn nhau, chủ động đi về phía trước đỡ Lâm Thanh
Uyển!
Giống như đã sớm biết mọi chuyện!
Sứ mệnh?
Sứ mệnh gì?
Nghe thấy Lâm Thanh Uyển tự dưng nói vậy, lỗ tai của Đế Khâm nhúc nhích, mặc dù nhắm mắt, nhưng mà dựa vào khả năng cảm nhận vượt xa người thường của cao thủ ám cảnh viên mãn, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng từng cử động của Lâm Thanh Uyển lúc này!
Lập tức!
Đế Khâm giật mình trong lòng, sắc mặt thay đổi, trái tim vừa bình tĩnh lại con mẹ nó run rẩy dữ dội, Dưới sự kinh ngạc, anh ta không thể không tạm dừng tu hành, mở to mắt!
Sau đó!
Anh ta tận mắt nhìn thấy cảnh Lâm Thanh Uyển được hai cô gái trẻ kia đỡ ngồi dậy!
Mẹ nó!
Mẹ nó!
Mẹ nó!
Chuyện quỷ quái gì đây?
Trong phút chốc!
Khuôn mặt của Đế Khâm tái nhợt, không ngờ hai cô gái trẻ được Để Khâm dày công đào tạo, ban ngày làm việc cho anh ta, buổi tối làm ẩm giường cho anh ta giống như Lâm Thanh Uyển, trước nay đều trung thành với anh ta!
Mà bây giờ!
Anh ta nhìn thấy gì? "Cô!"
Đế Khâm ngồi ở đó, kinh ngạc nói không ra lời: "Các cô..." "Chúng tôi?"
Sau khi Lâm Thanh Uyển ngồi dậy, một cô gái trẻ bên cạnh chủ động cởi áo khóa trên người mình khoác cho cô ta, bọc lấy cơ thể không có một tấc vải của cô ta, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Đế Khâm đang kinh ngạc, cười nói: “Hai người họ là người của tôi!" "Ha ha!" "Anh cảm thấy rất kỳ lạ sao?” "Rất bất ngờ sao?" "Kỳ lạ là tốt, bất ngờ là tốt, tôi bày ra một ván cờ lớn như thế, không tiếc lao vào nguy hiểm, dụ anh cắn câu, chính là muốn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi bây giờ của anh!” "Thật sự rất đẹp!"
Đẹp hơn vẻ mặt giá dối ngày thường của anh nhiều!" Nói xong!
Lâm Thanh Uyển không chỉ ngồi dậy, hơn nữa còn được hai cô gái trẻ kia đỡ đứng lên! "Phản bội!" “Hai kẻ phản bội các cô!”
Đế Khâm hung dữ trừng hai cô gái trẻ kia, trong ánh mắt hiện sát khí cực kỳ dày đặc, nhưng mà anh ta cũng không tự ra tay, mà là nhìn sang Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh bay lơ lửng ở hai bên ao máu trong tế đàn nói: "Sơn Chủ! Hải Vương! Giết bon ho!" "Lập tức ra tay giết bọn họ!" "Không để lại một ai!" "Tôi muốn tất cả bọn họ đều trở thành vật tế của tôi! Để bọn họ sống không bằng chết! Để bọn họ biết hậu quả khi phản bội tôi!” Trước đây làm hoàng tử cũng vậy, bây giờ làm Hoàng Chủ
Đế Khâm tức nổ phổi! cũng thế. Đế Khâm luôn tự nhận bản thân là cao thủ đùa giỡn lòng người, là người thạo bày binh bố trận! Không hề nói quá, phụ nữ từng bị Đế Khâm đùa giỡn, không tới
Đặc biệt là với phụ nữ! một trăm thì cũng có tám mươi, anh ta chưa từng gặp khó khăn bởi người phụ nữ nào!
Đây là lần đầu tiên!
Hơn nữa!
Kết quả lần này liên quan trực tiếp đến số phận sống chết của anh ta!
Chuyện này!
Bảo anh ta nhẫn nhịn thế nào? "Được!"
Nghe thấy lệnh của Đế Khâm, Sơn Chủ Tuyết Vực gật đầu, sau đó không hề do dự nâng tay lên, một nằm đấm bọc ám kình mạnh mẽ và một sợi minh kình, đánh thắng ra ngoài!
Nhưng mà!
Không phải đánh về phía Lâm Thanh Uyển và hai cô gái trẻ kia theo lệnh của Đế Khâm, mà mục tiêu tấn công nhằm ngay Để Khâm ngồi khoanh chân trên cột ngọc!
Âm!
Nói thì chậm mà làm thì nhanh, Sơn Chủ Tuyết Vực chính là cao thủ nửa bước Minh Cảnh hàng thật giá thật, tốc độ của ông ta nhanh cỡ nào? Sức mạnh của minh mình lớn ra sao? Cách mấy mét ngắn, gần như là trong một giây, không hề có bất cứ cái gì trì hoãn, thậm chí là Để Khâm không kịp kinh ngạc, chỉ cảm thấy một sức mạnh lớn bỗng nhiên tấn công từ phía sau, đánh lên lưng anh ta, cảm giác đau đớn muốn chết giống như bị một ngọn núi lớn đập trúng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.