Moi ra!
Cách ngày Lâm Thanh Uyển sinh không còn xa, nhưng mà, quân đội hùng hậu của nước Đại Hoa đè ép thủ đô, Đại Hạ đang gặp nguy, ngôi vua của Đế Khâm cũng đang nguy, cho nên anh ta không đợi nổi!
Bỏ hoàng thành mà chạy?
Nói đùa!
Nếu như!
Là trước khi Đế Khâm có được ngôi vua, đối mặt với tình cảnh nguy hiểm như thế, tuyệt đối anh ta sẽ không hề do dự chạy khỏi thủ đô, nhưng mà anh ta đã có được ngôi vua, hơn nữa đã ngồi trên ngôi vua gần nửa năm!
Đồ đã trong tay, sao có thể chắp tay tặng người khác?
Huống chi!
Đúng như những gì Đế Khâm nói với Lâm Thanh Uyển vừa nãy, anh ta không phải tên ngốc, tất nhiên anh ta biết trong bụng Lâm Thanh Uyển chỉ có một đứa trẻ, anh ta cũng chỉ có một cơ hội tiến vào Minh Cảnh!
Nếu dám liều!
Đương nhiên anh ta đã chuẩn bị tốt, nắm chắc thành công! Két!
Một mình Đế Khâm ra khỏi tẩm cung của đế vương, đi vào điện Hùng Loan, mở cơ quan thông tới tế đàn dưới đất. Lập tức, một tiếng động trầm như sấm rền vang lên, giữa sàn nhà trơn nhắn như gương ở điện Hùng Loan đột nhiên nứt ra, mở một khe hở lớn dài chừng hai mét!
Ngay sau đó!
Sàn nhà chia ra hai bên, khe hở càng lúc càng lớn, lúc độ rộng vượt qua một mét mới dừng lại, mà cánh cửa hình chữ nhật dài chừng hai mét, rộng hơn một mét này chính là đường thông đến tế đàn, có từng bậc thang đá được sắp xếp đi xuống!
Để Khâm đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-vuong-bat-bai/1698245/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.