Khả năng cảm nhận của Tiêu Nhất Thiên đáng sợ thế nào? Ngay trong gang tấc, đừng nói là những hành động rất nhỏ của Tô Thành Đạt và Tô Thanh Nhã, dù cho là tiếng tim đập của bọn họ, Tiêu Nhất Thiên cũng có thể nghe thấy rõ ràng! Con ngươi đột nhiên co lại! Trong lòng nói, quả nhiên chó chỉ có thể ăn phân! Trong giây phút nào đó, Tiêu Nhất Thiên có loại cảm xúc muốn đá bọn họ một cái chết ngay tại chỗ! Nhưng mà không muốn để Tô Tử Lam đau lòng! "Thiên, thật sự muốn thả bọn họ sao?” Đoàn Minh Triết đứng phía sau Tiêu Nhất Thiên, dường như cũng nhận ra gì đó, hơn nữa ba người Lý Phi Nghiên đều là người của ông, bị đám người Tô Thành Đạt đánh bầm dập mặt mũi thế này, đương nhiên ông không muốn dễ dàng tha cho đám người Tô Thành Đạt. Tiêu Nhất Thiên nghĩ ngợi, nói: "Nghe vợ cháu đi.” "Nhưng..." Đoàn Minh Triết muốn nói lại thôi. "A Di Đà Phật” Ông hòa thượng đi đến, tay trái cầm tràng hạt, tay phải đặt trước ngực, thở dài nói: “Anh bạn nhỏ từ bi, nhân ái lương thiện, làm người ta khâm phục "Thiện tai. Thiện tai..." Đi lên nịnh nọt Tiêu Nhất Thiên, nhưng mà bóng gió đang nhắc nhở Đoàn Minh Triết, nếu Tiêu Nhất Thiên không muốn giết, thì đừng làm khó người khác. Đoàn Minh Triết ngầm hiểu, đành phải thôi. "Cảm ơn em rể!” "Cảm ơn cháu rể!” Đám người Tô Thành Đạt và Tô Thanh Nhã cũng rất biết điều, lập tức cảm động đến rơi nước mắt. "Đừng nóng vội, tôi vẫn chưa nói xong” Tiêu Nhất Thiên cúi đầu liếc nhìn bọn họ, thấp giọng nói: “Vừa rồi vợ tôi nói rất rõ ràng, để các người đi càng xa càng tốt, cả đời này, cô ấy không muốn nhìn thấy các người” "Cho nên..." "Các ngươi đến thế giới khác đầu thai trước đi, kiếp sau gặp lại!" Nói xong xoay người rời đi. Mà Tô Thành Đạt, Tô Thanh Nhã và Tô Thanh Thế nhìn nhau, trái tim run rẩy mấy cái, sắc mặt mới hồi phục bình thường lập tức đen xì. Mẹ nó! Lời Tô Tử Lam vừa nói, rõ ràng không có ý này! Khả năng hiểu biết của anh kém vậy sao? Hay là cố ý? Đừng nói là bọn họ, ngay cả ông hòa thượng, Đoàn Minh Triết và đám người Lý Phi Nghiên, cũng không khỏi sững sờ, tốc độ trở mặt của Tiêu Nhất Thiên nhanh quá, khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng! "Em rể! Cậu..." "Um ưm!" Đám người Tô Thành Đạt tức giận, đứng lên hét to, muốn để Tô Tử Lam chủ ý, nhưng mà bây giờ Tô Tử Lam đã chạy ra ngoài mấy chục mét, ngồi vào chiếc Bentley bạc, không nghe thấy tiếng hét của bọn họ. Với lại. Sau khi Đoàn Minh Triết phản ứng lại, ra hiệu cho cao thủ của nhà họ Đoàn bên cạnh, bịt miệng bọn họ! Đi càng xa càng tốt... Có nơi nào xa hơn thế giới khác sao? Tiêu Nhất Thiên ra khỏi cao ốc của tập đoàn Tô Doãn, không để ý tới đám người Tô Thành Đạt, mà tới chỗ những người trong họ của thành viên giải ngũ Huyết Lang đoàn chắp tay thăm hỏi: “Cảm ơn các anh em tiền bối đã giúp đỡ!” Một tiếng cảm ơn này, phát ra từ đáy lòng! Những thành viên giải ngũ của Huyết Lang đoàn thì thôi, tình đồng đội nghĩa anh em, trong lúc nguy hiểm khó khăn chạy tới giúp đỡ vốn trong tình lý, nhưng mà người trong họ của bọn họ cũng tới, thì rất nguy hiểm! Cho dù mục đích chính của họ là bảo vệ con cháu trong họ, không quyết tâm muốn cùng sống cùng chết với Tiêu Nhất Thiên như Đoàn Minh Triết, nhưng mà Tiêu Nhất Thiên phải nhận ân tình này! "Cậu Tiêu khách sáo rồi.” "Chuyện nhỏ ấy mà, cũng không giúp đỡ được mấy, hổ thẹn." "Nhưng mà cậu Tiêu trẻ tuổi tài cao, gan dạ sáng suốt hơn người, khí phách phi thường, sức mạnh to lớn như vậy. Nhất định có ngày thành công, chiếm cứ một phương!” Bọn họ cũng nói thật lòng! Cuộc chiến lần này, Tiêu Nhất Thiên đã suy nghĩ thay bọn họ, giảm bớt tổn thất của bọn họ, hơn nữa Tiêu Nhất Thiên thể hiện sức mạnh to lớn, làm cho bọn họ rất kinh ngạc! Nếu thêm lần nữa, có lẽ bọn họ cũng sẵn lòng liều mạng vì Tiêu Nhất Thiên! Khách sáo mấy câu, Tiêu Nhất Thiên thấy sắc mặt hơi tái nhợt của Tống Kiên Phong, cười nói: "Sợ là phải làm phiền cục trưởng Tổng cho người dọn dẹp tàn cuộc ở đây." "Chuyện hôm nay, đừng truyền ra ngoài.” Nhanh chóng kiểm soát giao thông ở con phố này vì không mong giống cuộc chiến ở sông Vận trước đây, ầm ĩ đến mức dư luận xôn xao, cả thế giới đều biết. "Được!" Tổng Kiên Phong gật đầu nói: “Cậu Tiêu yên tâm, tôi sẽ xử lý sạch sẽ” Chính mắt thấy cuộc chiến trên sông Vận trước đây, và một mình Tiêu Nhất Thiên đấu với trăm người hung hãn lần này, bây giờ lòng kính sợ của Tống Kiên Phong dành cho Tiêu Nhất Thiên, thật sự khắc tới tận xương tủy! Ông ta thật may mắn! May mà sớm phát hiện thân phận của Tiêu Nhất Thiên, còn kiên định chọn đứng về phía Tiêu Nhất Thiên, nếu không, kết cục của ba dòng họ lớn ở Đồ Sơn, nhà họ Tô ở Thành phố Hải Phòng, nhà họ Triệu là Thành phố Hồ Chí Minh, cũng là kết cục của ông ta! “Đi thôi. Về biệt thự Tiền Giang trước.” Thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, Tiêu Nhất Thiên liền bảo mọi người lên xe, vội vã về biệt thự Tiền Giang, không có cách nào khác, chỉ có biệt thự Tiền Giang của Phạm Đức Thành mới có thể chứa hơn trăm người này. Tiêu Nhất Thiên lên chiếc xe Bentley bạc, ngồi cạnh Tô Tử Lam. Tô Tử Lam nghiêng mặt lên vai Tiêu Nhất Thiên, ánh mắt hơi đờ đẫn hỏi: "Anh nói, có phải em rất mềm lòng không?” "Bọn họ liên tiếp ức hiếp em” “Em biết rõ, cho dù em tha cho bọn họ mười lần, một trăm lần, bọn họ cũng không hối hận” "Nhưng..." "Nhưng mà em không hạ được quyết tâm đó” Tiêu Nhất Thiên nâng tay ôm bả vai của Tô Tử Lam, kéo cô vào lòng mình, cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng cười, an ủi nói: “Em không mềm lòng, là lương thiện.” "Anh thích em lương thiện” "Còn những người xấu chuyện xấu độc ác tàn nhẫn, em không nhẫn tâm làm, anh làm thay em." "Có anh ở đây!" "Sau này, em chỉ cần làm chính em, làm theo ý mình, vui vẻ là được.” Giọng nói của Tiêu Nhất Thiên rất dịu dàng, quanh quẩn trong tai Tô Tử Lam, trái tim như băng của Tô Tử Lam lập tức bị hòa tan, ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên. Trong lòng nói: Có anh ở đây, thật tốt... Lúc đó. Thủ đô! Nhà họ Tiêu! Trong biệt thự xa hoa to lớn, người đến người đi, là tất cả đều tuần tự, không có gì khác ngày thường. Mà trong một gác xép, có rất nhiều người. Có chủ nhà họ Lý ở thủ đô - Lý Tứ Tường, chủ nhà họ Tống ở thủ đô - Tống Trạch Ân, chủ nhà họ Vương ở thủ đô - Vương Mậu Đông, chủ nhà họ Lưu thủ đô - Lưu Kim Dũng! Trong hơn trăm người đến Thành phố Hải Phòng họ Tiêu ở thủ đô ra, cũng có người của bốn dòng họ này, bình thường bọn họ dựa vào nhà họ Tiêu ở thủ đô, làm ăn và qua lại rất thân mật với nhà họ Tiêu ở thủ đô, Tiêu Quốc Nguyên nói cần bọn họ giúp đỡ, tất nhiên bọn họ sẽ không từ chối. Cũng không dám từ chối! Chẳng qua trong bốn dòng họ ở thủ đô, chỉ có nhà họ Lý và nhà họ Tổng có cao thủ ám cảnh viên mãn, cũng chính là ông già mày kiếm ông cụ của nhà họ Tống trước khi bị Tiêu Nhất Thiên giết chết, và thấy tình hình không ổn, nên trực tiếp chạy trốn! Mà nhà họ Vương và nhà họ Lưu, cũng chỉ phái mấy cao thủ ám cảnh hậu kỳ đến! Bây giờ! Bọn họ tập hợp trong biệt thự nhà họ Tiêu ở thủ đô, đương nhiên là đang đợi kết quả chiến đấu bên Thành phố Hải Phòng, hoặc là đang chờ đợi tin chiến thắng truyền tới! Nguyên nhân rất đơn giản, năm dòng họ lớn mạnh ở thủ đô hợp tác, phái hơn một trăm cao thủ ám cảnh, trong đó còn bao gồm bốn cao thủ ám cảnh viên mãn, đội hình như thế, cho dù là ở thủ đô, cũng đủ để giết một dòng họ hạng hai rồi! Đối phó với Tiêu Nhất Thiên nhỏ bé, thậm chí là bọn họ còn cảm thấy dùng không đúng chỗ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]