Mộc Bạch dùng cây cỏ làm váy bọc cả người lại hưng phấn kéo sói Nguyệt trở về nhà mình. Hắn không thể biến thành người, nhưng nếu mỗi lần dùng hình dạng thỏ để nói chuyện với sói Nguyệt sẽ rất mỏi cổ, hơn nữa nàng sẽ dễ dàng ôm hắn để bắt nạt. Vì thế hắn quyết định biến thành người, ít ra có thể cao ngang bằng với sói Nguyệt.
Nhưng mà, hắn gặp ngay một vấn đề khó khăn, sói Nguyệt ăn mặc của con người chỉnh tề, xiêm y màu đỏ đen vây lấy dáng người thon gầy của nàng, quần áo gọn gàng, dáng dấp đạo mạo, nhưng còn hắn trần truồng, cảm thấy nơi nào đó có chút quái dị. Vì vậy cảm thấy thẹn thùng dùng cây cỏ tạo thành tạp dề quấn quanh người, sau đó làm quần áo đơn sơ mặc lên người.
Sói Nguyệt nhìn ngón tay thon dài lôi kéo nàng, nhịn không được muốn cầm lấy. Nhưng đối phương đã sớm hành động, hất tay của nàng tung tăng chạy vào phòng.
“Nương ~ nương ơi ~” Hắn hưng phấn gọi, “Con dẫn bạn về nè! Cũng hái thêm mấy quả đào. Nương con lột cho người ăn.”
Sói Nguyệt suy nghĩ, quyết định không vào nhà thì tốt hơn, dù sao nàng cũng là sói, lỡ như hù dọa mẹ của hắn thì làm sao bây giờ. Nhưng sau một lúc lâu, lại nghe tiếng thiếu niên kia kêu nôn nóng của thiếu niên và tiếng hoa quả rơi xuống đất: “Nương! nương!”
Sói Nguyệt vội đi vào, nhìn thấy thỏ trắng mẹ yếu ớt nằm trên giường, mà đôi mắt Liễu Mộc Bạch ngập nước nói: “Mẫu thân bất tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-va-tho/3271724/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.