Nặc Đinh Sơn đi lại không có mục đích trong bóng tối, có thể nhìn thấy được ánh sáng chiếu rọi khắp nơi của công trường đang thi công. Cô vừa điện thoại cho Vinh Tuấn xong, mặc dù ngày mai sắp diễn ra buổi hòa nhạc anh vẫn có rất nhiều lời muốn nói với cô. Điện thoại đang cầm trong tay khiến cho lòng bàn tay của cô trở lên nóng rẫy.
Ánh sáng mãnh liệt của công trường làm cho đêm vùng ngoại ô của Manchester càng làm nổi bật lên màu xanh thẫm. Trong sắc trời xanh thẫm Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy bóng hình vội vã của một nam một nữ đi tới. Người nam đi ở phía trước, cô gái chạy theo phía sau. Trong gió truyền tới âm thanh của giọng nữ mang theo ý tứ đầy vẻ làm nũng: "Trình Điệp Qua. Trình Điệp Qua, anh đứng lại đó cho em!"
Lại là hai người này.
Hơn nữa hai người này còn đang đi về phía cô, muốn tránh đã không còn kịp nữa rồi. Trong lúc gấp gáp Nặc Đinh Sơn đã trốn ở một chỗ chắn bên cạnh.
Hai chuỗi tiếng bước chân đi về phía này của cô càng lúc càng gần. Nặc Đinh Sơn đứng im, ánh sáng làm cho bóng dáng của hai người ấy chiếu vào trong tầm mắt của cô, có thể sẽ đuổi tới vị tri chỗ này. Bóng dáng đã càng lúc càng gần, Nặc Đinh Sơn cố gắng nín thở. Vì sao lại luôn để cho cô gặp phải chuyện như thế này.
Ánh sáng chiếu tới tình trạng của hai bóng người rất rõ ràng. Họ một trước một sau đi tới. Tiếp đó, bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-toi-roi/3093157/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.