Cho dù mấy lời tán tỉnh kia từ trong miệng cô nói ra lúc đóng kịch trong buổi tối cũng đều dễ như ăn cháo. Cho dù cô đã biết một số chuyện phát sinh giữa nam nữ trên sách giáo khoa. Cho dù cô đã rất nhiều lần nghe được từ các đồng nghiệp của cô miêu tả tường tận các kiểu lúc bọn họ cùng với những người đàn ông ở trên giường. Cho dù bên cạnh cô luôn đầy rẫy những trường hợp nam nữ không quen biết sau năm phút gặp mặt đã có thể lên giường.
Nhưng trong lòng Nặc Đinh Sơn vẫn cố hủ giữ quan niệm, một đôi nam nữ cần phải trải qua vạn thuỷ thiên sơn mới có thể tới giai đoạn gắn bó thân thể.
Cho dù vào hoàng hôn chủ thật tháng tư đó, lúc cô ôm một chống sách lớn thu gom được từ chợ bán đồ cũ đứng ở cửa căn hộ của Trình Điệp Qua, cô đã dự đoán được thời khắc như thế này. Cho dù trong lòng cô đã rất nhiều lần sớm đề phòng đối với lần đầu tiên của họ.
Ngay lúc anh đột nhiên xông vào, giống như cô bé trong lúc bất cẩn mà làm mất đi món quà quý giá nhất mà mình đã giữ gìn cẩn thận.
Đã giữ lâu như vậy, thế nào mà thoáng chốc lại không còn nữa vậy? Rõ ràng vừa rồi vẫn đang còn, vậy mà trong chớp mắt. Nhìn lại. Trong thời gian một cái chớp mắt đó đã xảy ra cái gì?
Mang theo tâm tư "Trình Điệp Qua bị bệnh rồi". "Lúc này Trình Điệp Qua có người nào chăm sóc cho anh không?" "Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-toi-roi/3093085/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.