Trình Điệp Qua đưa Nặc Đinh Sơn về nhà. Đây là lần đầu tiên anh lái xe tới nơi cô ở. Dường như anh không có ý thức được mấy tháng trước anh đã từng đụng trúng một người ở chỗ này. Anh lịch sự nói tạm biệt cô.
Vào chiều ngày hôm sau, theo yêu cầu của Trình Điệp Qua lúc trước, Nặc Đinh Sơn mang bức hình sưu tầm từ Notting Hill đưa tới căn hộ của anh.
Khi vừa mở cửa căn hộ ra, Nặc Đinh Sơn đã bị mùi thuốc lá làm cho gay mũi, còn có mùi rượu làm cho bị sặc tới ho khan. Mùi rượu và mùi thuốc lá từ phòng của Trình Điệp Qua bay ra. Mở cửa phòng ra Nặc Đinh Sơn liền nhìn thấy Trình Điệp Qua nằm nhoài trên bàn. Ga trải giường còn y nguyên chứng tỏ Trình Điệp Qua lại làm việc suốt đêm qua.
Đây là phòng của Trình Điệp Qua có bệnh ưa sạch sẽ sao?
Nặc Đinh Sơn đứng đờ ra ở đó, lại như mơ hồ có người đạp lên tảng đá yếu đuối nhất trong lòng cô. Có một chút đau đớn, một chút đắng chát.
Cô hiểu rõ, mặc dù không có kinh nghiệm yêu đương gì nhưng cô đều hiểu. Đã từng trải qua cái tuổi đa sầu đa cảm, cô đã từng vì đôi nam nữ yêu nhau trên màn ảnh nào đó mà nước mắt lưng tròng.
Trong lòng coi thường tảng đá kia đã bị chà đạp có chút đau đớn. Mở cửa phòng ra, Nặc Đinh Sơn nhặt tài liệu toán loạn trên mặt đất lên, sau đó thu dọn lại bảy tám vỏ chai rượu chất đống trên bàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-toi-roi/3093077/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.