Lan Quân lúng túng, cuống quýt xin lỗi. Dịch Khánh Tùng từ đầu tới cuối đều giữ thái độ lãnh đạm lịch thiệp, hắn nhẹ nhàng trấn an cô: "Không sao, lỡ rồi thì thôi!"
"..."
Thẩm An Ngọc tưởng Lan Quân vẫn vì chuyện này mà để bụng, nhẹ nhàng nói đỡ: "Nhầm lẫn chút thôi, không sao đâu!"
"..."
Rõ ràng là cô cố tình mà? Sao đám người này ngốc như vậy?!
Dịch Khánh Tùng biết bản thân cũng là một phần tạo nên sự gượng gạo này, bèn tìm cớ ra ngoài để Lan Quân ổn định tâm lý. Đôi bên đều là người lạ, những việc tưởng trừng bình thường lại có sức ảnh hưởng vô cùng nặng nề. Dù gì cô cũng là phụ nữ, trời sinh phụ nữ mặt mỏng ngại ngùng, hắn không nên làm cô ấy khó xử.
Lúc Dịch Khánh Tùng khuất bóng nơi cuối quán ăn, Lan Quân mới nhìn sang cô gái đang uống trà đào đối diện. Cô cứ nghĩ một cô gái bánh bèo như cô ấy phải có tính cách rất tiểu thư, ai ngờ hành xử ý tứ, ăn nói dễ nghe rất biết làm người khác yêu mến. Cô từng làm trò này với một vài cô gái, bọn họ gần như đay nghiến cô ra mặt, khinh khi cô trơ trẽn này kia và cô hoàn toàn chẳng có cảm giác gì khi bị họ miệt thị như vậy. Còn đối với cô gái này lại khác, chỉ mới nói vài câu thôi đã khiến cô có cảm giác tội trạng đầy mình.
"Cô tên gì?"
Thẩm An Ngọc có chút ngạc nhiên trước câu hỏi đó của Lan Quân, cô mỉm cười đáp: "Thẩm An Ngọc, mẹ tôi thường gọi An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-thuan-meo/1729723/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.