Sau ba lần được Dịch Khánh Tùng đưa tới bệnh viện châm cứu, cuối cùng nhan sắc của Thẩm An Ngọc cũng được phục hồi. Và với cái đầu có trí nhớ cá vàng của mình, cô đã sớm quên béng chuyện sau khi khỏi bệnh sẽ lập tức cưới Vương Tử cũng như chuyện gây lúng túng giữa cô và Dịch khánh Tùng.
Khỏi nói Dịch Khánh Tùng đã vui mừng như thế nào! Lần đầu hắn thấy trí nhớ kém của cô làm được việc có ích!
Hắn tự nhủ sẽ không tùy tiện làm vậy với cô thêm một lần nào nữa!
"Chúc mừng em đã khỏi bệnh nhé. Vậy mai chúng ta cưới phải không?"
Vương Tử cười khổ khi nghe câu nói của Thẩm An Ngọc qua điện thoại: [Em có nói cưới anh à? Nhưng giờ em chưa có hứng thú cưới, em bận làm dự án rồi, để khi khác nhé.]
Rốt cuộc chuyện cưới xin đối với cô là thứ gì, sao cô có thể đưa ra quyết định nhanh chóng vánh như vậy? Thích thì muốn cưới luôn, không thích thì không cưới nữa, còn để khi khác cưới?
Vương Tử thật sự rất mệt mỏi khi theo đuổi Thẩm An Ngọc, nhưng hắn chưa từng ngừng lại, chưa từng thôi nuôi hi vọng. Hắn vẫn đang cố gắng từng ngày kéo trái tim cô về phía mình, hắn sẽ chờ một ngày nào đó cô toàn tâm toàn ý nói câu: "Em đồng ý!" Khi hắn quỳ gối dưới chân cô với chiếc nhẫn cưới kim cương được đựng trong chiếc hộp màu đỏ sang trọng.
Nếu hai người thật sự tiến hành hôn lễ vào lúc này hắn cũng sẽ không hạnh phúc khi lễ cưới không được tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-thuan-meo/1729705/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.