Không gian bỗng chốc lặng thinh, yên ắng đến đáng sợ.
Dịch Khánh Tùng và Thẩm An Ngọc hiện giờ chỉ cách nhau một cánh cửa, cả hai đồng loạt ngồi dựa lưng vào cửa, khoảng cách địa lý rất gần nhưng thâm tâm lại muôn vàn xa cách...
Đó là điều họ cùng cảm nhận được...
Không một ai thừa nhận...
Dịch Khánh Tùng toan chủ động mở lời giải thích thì người kia lại nhanh hơn một bước. Dù trong tình huống nào, người ấy vẫn là người ấy, thẳng thắn đến ngốc nghếch, không chút che giấu cứ thế nói ra: "Em thật sự xin lỗi... Em cứ tưởng là mơ ngủ... nhưng không ngờ..."
Thẩm An Ngọc vừa nói xong lại òa lên khóc thương tâm. Cái chuyện đáng xấu hổ này sao cô có thể nói ra dễ dàng như vậy chứ!
Nơi đũng quần vẫn còn ẩm ướt, như thể đang mãnh liệt tố cáo những việc cô đã làm, không cho phép cô cứ thế vô tư bỏ qua tiếp tục đối diện với người đang ở bên ngoài cửa phòng tắm...
Dịch Khánh Tùng gõ nhẹ lên cánh cửa: "Cũng là lỗi của tôi... thành thật xin lỗi!"
Không gian im lặng một lần nữa, lần này dài hơn lần trước...
Nhưng lại khiến thâm tâm hai kẻ tội lỗi trở nên nhẹ nhõm hơn...
Dịch Khánh Tùng chủ động mở lời, nghiêm túc nói: "Mong em không ghét bỏ tôi, cũng không giữ khoảng cách với tôi."
Người kia vẫn im lặng, tiếng khóc nhỏ dần cho đến khi chỉ còn tiếng thút thít khe khẽ.
Thẩm An Ngọc dè dặt nói nhỏ thật nhỏ: "Sếp sẽ không coi thường em chứ?"
"Sao tôi coi thường em được!" Dịch Khánh Tùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-thuan-meo/1729704/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.