Cả gương mặt Ninh Nhã Tịnh lệch hẳn sang một bên, nước da trắng nõn nhanh chóng đỏ bừng in rõ hình năm ngón tay, cô bàng hoàng tay ôm mặt chậm dãi nhìn qua người vừa ra tay, sự nóng rát trên mặt làm cô thêm tỉnh táo nhận thức rõ đây là thật hay là mơ: "Cô..."
Thẩm An Ngọc áp hai lòng bàn tay vào nhau hơi nhíu mày xoa nhẹ, rõ ràng là đã dùng hết sức bình sinh mà đánh, cô nhếch môi cười ngạo nghễ: "Tôi không đắc tội gì cô, cô đừng kiếm chuyện với tôi. Tính tình tôi không tốt, rất ưa đánh người!"
"Cô đừng tưởng tôi tốt bụng nói đỡ cô, chẳng qua tôi chỉ muốn cô tận mắt chứng kiến dự án này được tiến hành ra sao, kết quả thế nào. Và để cô hiểu rõ, tôi không phải loại người dễ bắt nạt!" Thẩm An Ngọc quay qua Cung Hải Đình, chạm tay sau gáy cô ta như ngầm nhắc nhở chuyện của trước kia dùng lực kéo mặt cô ta gần về phía mình, cô vui vẻ vểnh cong đôi mắt thành hình cây cầu khi nhìn ra cô ta đang rụt rè sợ sệt. Khuôn mặt thân thiện ngây ngô là vậy lại muôn phần tàn bạo: "Về phần cô, vì cô không biết nên tôi sẽ không truy cứu! Nếu cô còn có ý định đắc tội với tôi, tôi có chết cũng kéo cô theo!"
Nói rồi Thẩm An Ngọc nghiêm chỉnh đứng lùi lại, ra chiều cung kính khom người: "Mời trưởng phòng Cung đi trước, tôi thân cấp dưới không dám quá phận!"
Cung Hải Đình bị Thẩm An Ngọc chọc giận, nhất thời hồ đồ hơi lớn tiếng: "Cô có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-thuan-meo/1729694/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.