Nửa đêm Thẩm An Ngọc nằm trên giường, hai tay ôm đầu khó chịu lăn lộn một hồi lâu. Dưới bóng đèn ngủ vàng trầm chiếu xuống trán cô, chiếu rõ tầng mồ hôi đổ dày đặc. Cô cắn môi đau đớn rên rỉ, hơi thở cũng trở nên ngắt quãng và nặng trĩu. Cơn đau đầu kéo dài hàng chục phút vẫn không huyên giảm, thân thể cô nhiệt độ tăng cao làm cô vì nóng nực mà đạp chăn đang đắp trên người sang bên giường.
Hơn ai hết cô là người biết rõ bản thân mình nhất lúc này, cô rất ghét uống thuốc lại từng bị Dịch Khánh Tùng ép uống thuốc kết quả là nôn thốc nôn tháo đến hoa mày chóng mặt, bệnh tình vốn nhẹ nay liền tức tốc trở nặng.
Tuy rằng cô đã cố gắng ăn ngủ điều độ, nhưng thể chất cô lúc ốm rất khó tiếp thu năng lượng tích cực lại thêm việc không chịu dùng thuốc càng làm cơ thể cô thêm suy nhược, bệnh tình lúc giảm lúc tăng.
Hiện giờ ở đây cô chỉ có một mình. Đau đầu cũng chỉ mình cô chịu, bệnh tật cũng chỉ mình cô chống chọi. Thẩm An Ngọc khó khăn ngồi dậy với gương mặt ướt đẫm mồ hôi, lưng áo cũng vì mồ hôi mà dán chặt lên tấm lưng mảnh khảnh, cô vừa đỡ đầu vừa men dần tới mép giường, đứng dậy đi nhanh ra ngoài hướng tới phòng bếp. Cô nhịn cơn đau như búa bổ trăm phát trên đỉnh đầu, tự rót cho mình cốc nước ấm rồi uống sạch xuống bụng, nước ấm đi đến đâu xoa dịu cơ thể cô đến đấy.
Nhưng nước ấm không phải thuốc, dùng mãi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-thuan-meo/1729684/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.