Đến giờ cơm tối, anhTừ cũng còn trưa có trở về, Tô San không khỏi lo lắng mà hỏi thăm. Trênmặt chị Từ không khỏi thoáng qua dღđ。l。qღđ một tia chán nản, đáp: “Anhấy đi về phía đông thăm bà cụ rồi, đoán chừng phải nửa đêm mới trở về.”
“À.” Tô San có chút kinh ngạc: “Cha mẹ của anh Từ ở rất xa đây sao?”
Cũng không thể trách Tô San tò mò, người dân tộc thiểu số miền Bắc đều sốngquần cư, thói quen đều là những người trong gia đình tụ họp ở chung mộtchỗ.
Chị Từ hơi mím môi, giọng nói sang sảng lúc này cũng có phần nhỏ đi.
“Gia đình anh ấy chê chị chỉ sinh được một đứa con gái, vẫn muốn để cho anhấy tìm một người phụ nữ đã có chồng khác. Anh ấy không chịu, liền bịđuổi ra khỏi nhà……….”
Mẹ nó……trong lòng Tô San âm thầm chửi mẹ nó, đây là thời đại nào rồi, mà vẫn còn có người như vậy?! (#‵′)
Cô ngồi gần lại chỗ chị Từ, âm thanh nhẹ nhàng an ủi: “Chị đừng khó chịunữa, người già, tư tưởng cổ hủ, về sau này sẽ suy nghĩ thông suốt.”
Chị Từ cười khoát tay, lộ ra hai chiếc răng nanh: “Cái gì mà nghĩ thôngsuốt với không nghĩ thông suốt? Chị đã sớm nghĩ thông. Có một người đànông tốt như vậy, chị còn muốn gì hơn nữa?”
“Chính là.” Nhìn thấychị không ngại, Tô San cũng dễ dàng nói tiếp: “Ít con cũng có cái tốt,anh không biết chứ, hiện tại trong thành phố còn phải kế hoạch hóa giađình đấy………”
Nói xong, cô liền ý thực được có gì đó không đúng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-tai-gai-sac/2388035/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.