Tô San đỡ Lâm Duệ ra khỏi cửa, từng mảng từng mảng ánh mặt trời chiếu lên hai người, ấm ấm, thật là cực kỳ thoải mái.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu, vừa lòng “Ừ” một tiếng, cả người giống như mộtcon mè Ba Tư lười biếng được thỏa mãn, mảnh khảnh mà tinh xảo.
Mấy đứa bé nhào qua, dùng tay vừa chạm qua đá, bẩn thỉu mà nhỏ bé, kéo vạtáo Tô San, cười hì hì. Tô San cũng không ngại, ngồi chồm hổm xuống cùngcác bé chơi đùa thành một đoàn.
Chỉ là rất nhanh cô phát hiện ranhưng đứa bé này không chỉ là chơi. Họ không ngừng xách đá, trải lêntrên đường đất bùn lầy không chịu nổi vì mưa to.
Sự phát hiện này không khỏi làm cho Tô San căng thẳng, dù sao cũng chỉ là những đứa bé nhỏ như vậy.
“Là thím Từ bảo các em làm việc này?”
“Không phải.” Nhìn một đứa bé trai khoảng năm, sáu tuổi, giống như tiểu đạinhân lấy mu bàn tay lau mồ hôi, non nớt nói: “Ba Từ sắp về rồi, chúngem lấy đường như vậy, ba sẽ đi dễ dàng hơn nhiều.”
Nhìn bộ dạngkhổ sở mâu thuẫn của Tô San, Lâm Duệ chống gậy đi tới, kéo tay của cô,thở dài nói: “Những đứa bé này hiểu chuyện như vậy, là chuyện tốt nha,em lại khó chịu cái gì?”
Tô San hít hít mũi, âm thanh thì thầm: “Cũng là bởi vì quá hiểu chuyện nên em mới khó chịu.”
Cô khom lưng sờ sờ đầu của em trai này, dịu dàng hỏi: “Chị nhớ là em có một người chị, em ấy ở đâu rồi?”
“Chị ấy đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-tai-gai-sac/2388033/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.