Chương trước
Chương sau
“Bành môn chủ! Bạch Hổ Môn các ngươi định kéo Đông Hải nhất tộc chúng ta vào chỗ chết hay sao? Một đội quân trong miệng các ngươi là ngàn chiến thuyền hung mãnh đang băng băng vượt biển?”

Bành Tiêu Nhiễm cùng Đại trưởng lão vừa tiến vào đại sảnh chính điện thì một tiếng quát ngay tức thì vang lên nhắm thẳng vào nàng không một chút nể nang, mở miệng là một lão giả có thân hình tráng kiện với làn da màu đồng khá bắt mắt cùng khí tức cực cường… ở ngay tại Bạch Hổ Môn mà dám chỉ mặt gọi tên môn chủ với giọng điệu trách mắng là điều đại nghịch thế nhưng kỳ lạ là mấy nghìn tên võ giả xung quanh không có bất cứ kẻ nào dám tỏ thái độ cho dù là nhỏ nhất.

“Thủy lão, ngài sợ sao?”

Bị chất vấn ngay tại chính điện nhưng Bành Tiêu Nhiễm lại không hề tức giận, nàng chỉ nhìn đến lão giả mở miệng cười nhạt nói.
“Sợ… lão phu sao có thể không sợ? Trong đời ta đã va chạm không ít cao thủ nhưng chỉ thử cảm nhận lấy khí tức từ cái chiến thuyền dẫn đầu kia thì Thủy Đạo Càn này đã muốn cao chạy xa bay. Nói cho ta biết Bạch Hổ Môn các ngươi rốt cuộc trêu chọc tồn tại đáng sợ nào ở đại địa?”

Râu tóc dựng đứng vì giận dữ khôn cùng, Thủy lão trừng mắt nhìn Bành Tiêu Nhiễm quát to, cao thủ có cảm giác của cao thủ và là Tiên Thiên võ giả nên Thủy Đạo Càn dĩ nhiên mẫn cảm hơn xa người thường, lão biết chắc chắn trên con thuyền chiến dẫn đầu kia có một kẻ rất nguy hiểm… rất khủng bố.

“Nếu Đông Hải nhất tộc các vị sợ thì có thể rút lui, Bạch Hổ Môn ta có sống có chết cũng sẽ không liên lụy đến các vị!”

Biển cả rộng lớn và có vô số các bộ tộc sinh sống thế nên cũng không thiếu những hải tộc hùng mạnh, Đông Hải nhất tộc không được tính là mạnh nhất nhưng cũng đã tồn tại hơn nghìn năm, nội tình khá thâm sâu và quan trọng nhất là có giao tình với Bạch Hổ Môn từ thời xa xưa chính là lý do Bành Tiêu Nhiễm dùng đến đại lượng tài nguyên của môn phái để tìm đến sự trợ giúp từ bộ tộc này…
… người tính không bằng trời tính, đến trong mơ thì Bành Tiêu Nhiễm cũng không thể tưởng tượng được Ma Tông dù mới thành lập lại có thể huy động được một đội quân hùng mạnh đến vậy, nếu đặt nàng ở vị trí Đông Hải nhất tộc cũng sẽ không vì một phần tài nguyên để mà trêu chọc phải đại địch đáng sợ như thế nên hải tộc có rút lui cũng là điều dễ hiểu.

“Được, khi xưa chúng ta nợ Bạch Hổ Môn các ngươi một lần nhưng đã báo đáp đầy đủ, lần này thật thứ lỗi chúng ta…”

Rất thưởng thức tính cách của Bành Tiêu Nhiễm nhưng Thủy Đạo Càn không phải là người sĩ diện, lão phải đặt lợi ích của bộ tộc lên hàng đầu nên quyết tâm rút lui cơ mà lời nói của lão còn chưa kết thúc thì một kẻ khác đã xen ngang.

“Khoan đã, bản thiếu chủ có một lời đề nghị!” Lên tiếng là một người trong đội ngũ Đông Hải nhất tộc, hắn khá trẻ cùng cách ăn mặc tuyệt đối sang trọng hơn những kẻ còn lại và có vẻ như địa vị hoàn toàn khác biệt.
“Thiếu chủ, địch nhân quá hùng mạnh!” Sửng sốt trước việc bị cắt ngang lời nhưng Thủy Đạo Càn lại không tức giận mà hoảng hốt nhìn đến gã thanh niên gấp rút khuyên nhủ, cho dù là Tiên Thiên siêu cấp cao thủ thì trước con trai của tộc trưởng thì lão cũng phải cung kính.

“Bành môn chủ, Đông Hải nhất tộc ta sẽ trợ giúp Bạch Hổ Môn lần này nhưng bản thiêu chủ có hai điều kiện, không biết các vị có thể đáp ứng?”

Khoác tay ra hiệu đã biết với Thủy Đạo Càn, Đông Hải nhất tộc thiếu chủ nhìn đến Bành Tiêu Nhiễm cười tà nói khiến toàn bộ chấn kinh, ai cũng hiểu chắc chắn hai điều kiện kia không đơn giản.

“Có điều kiện gì xin thiếu chủ cứ nói!” Cảm giác được điều chẳng lành nhưng đã ở bước đường cùng nên Bành Tiêu Nhiễm cũng chỉ có thể cắn răng đáp.
“Bạch Hổ Thánh Kính cùng Tiêu Nhiễm ngươi chấp nhận gả cho ta làm vợ lẽ, liệu có thể?”

Hai mắt sáng rực không che dấu sự tham lam tột cùng, Đông Hải nhất tộc thiếu chủ vừa mở miệng đã khiến Bành Tiêu Nhiễm thân hình nóng bỏng lung lay muốn ngã, nàng dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn lấy thanh niên trẻ tuổi trước mặt và rất nhanh sau đó chợt nhận ra nụ cười tà dị trên môi của Tào Hùng ở xa xa, nàng đã hiểu… thật sự hiểu.

“Đông Hải thiếu chủ, Bạch Hổ Thánh Kính là thứ gì?”

Cũng thất kinh như Bành Tiêu Nhiễm nhưng Bạch Hổ Môn Đại trưởng lão rất nhanh định thần lại mà ngưng trọng hỏi như thật không biết đến.

“Không cần chơi trò ngu ngơ với ta, thời gian cũng không còn nhiều nữa nên các ngươi nhanh chóng quyết định đi, nếu các ngươi cảm thấy sự tồn vong của Bạch Hổ Môn cùng tính mạng của hàng vạn võ giả tại đây không đáng giá bằng điều kiện của ta thì có thể từ chối, chúng ta Đông Hải nhất tộc sẽ rời khỏi ngay lập tức!”
Không cho đối phương suy nghĩ nhiều, Đông Hải thiếu chủ quyết tâm dồn ép, chỉ nhìn đến những đường cong của Bành Tiêu Nhiễm thôi mà gã đã hận không thể nhào đến đè người đẹp xuống mà đại chiến ba trăm hiệp rồi.

“Ngươi nói đúng, Bạch Hổ Môn dĩ nhiên quan trọng hơn hết thảy…” Thân hình run lên vì nhục nhã cùng giận dữ thế nhưng Bành Tiêu Nhiễm vẫn gắng gượng mở miệng một cách quyết đoán.

“Môn chủ, không thể nào!” Biết Bành Tiêu Nhiễm đã làm ra quyết định, Đại trưởng lão hoảng hốt tiến đến muốn can ngăn, có vẻ như Bạch Hổ Thánh Kính đồ vật kia rất quan trọng với Bạch Hổ Môn.

“Chuyện này ta đã quyết, nếu sau này Thánh Chủ có hỏi tội cứ để Bành Tiêu Nhiễm này hứng chịu đi…” Quay đầu nhìn lão giả cả đời trung tâm với môn phái, Bành Tiêu Nhiễm nở nụ cười yếu ớt nói.
“Sao? Bành môn chủ đã nghĩ thông?” Mộng tưởng được ôm lấy bảo vật và cả mỹ nhân khiến Đông Hải thiếu chủ sướng tê người, gã không đợi được mở miệng hỏi.

“Đúng… ta thay mặt Bạch Hổ Môn chấp nhận lời đề nghị của thiếu chủ, có điều trước tiên Đông Hải nhất tộc chẳng phải cần thay chúng ta hóa giải nguy nan không phải sao?”

Hướng ánh mắt ra vùng trời bên ngoài cánh cửa đại điện và cũng là phía đoàn thuyền chiến đang hùng hổ tiến đến ngoài khơi xa, Bành Tiêu Nhiễm băng lạnh đáp, đây có lẽ là chuyện cuối cùng nàng có thể làm cho Bạch Hổ Môn.

“Haha… Tốt… Tốt lắm! Thủy lão!” Hưng phấn tột độ trước tham vọng sắp sửa thành hiện thực, Đông Hải thiếu chủ ngay tức thì quay sang Thủy Đạo Càn mở miệng.

“Lão phu tại… Thiếu chủ… xin ngài hãy suy nghĩ lại…” Biết thiếu chủ trẻ người non dạ không lường trước được hậu quả to lớn phía sau, Thủy Đạo Càn cố sức khuyên can.
“Hừ, đừng quên Đông Hải nhất tộc là do ai làm chủ? Chỉ một đám cặn bã đến từ đại lục lại có thể làm khó hải tộc chúng ta sao? Thủy Đạo Càn ngươi nếu sợ thì có thể cút về bản đảo, cha ta nhất định sẽ tha thứ cho lão đấy!”

Hai mắt híp lại thành một đường, Đông Hải thiếu chủ cười gằn nói làm Thủy Đạo Càn run lên, Đông Hải nhất tộc rất coi trọng địa vị cùng thân phận nên dù có là Tiên Thiên cấp thì lão cũng phải phục tùng thanh niên trước mặt không điều kiện.

“Là lão phu nhiều lời, mọi chuyện đều do thiếu chủ ngài định đoạt!”

Biết có nói thêm nữa cũng vô ích, Thủy Đạo Càn cười khổ mở miệng và lùi về phía sau Đông Hải thiếu chủ không nói thêm một lời nào.

“Hừ… Thập Bát Giao Tướng!” Hừ lạnh một cái, Đông Hải thiếu chủ tiếp tục mở miệng hô.
“Có chúng thuộc hạ!” Ngay tức thì mười tám gã tráng hán phía sau hạ gối quỳ trên mặt đất cung kính hô lớn.

“Truyền lệnh của ta hiệu lệnh Đông Hải đệ nhị, đệ tam, đệ tứ binh đoàn ngay lập tức đến đây tham chiến!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.