Chương trước
Chương sau
“PHẬPPP!!!”
Nhanh đến cùng cực… mạnh đến tuyệt luân… tất cả những gì rơi vào mắt Long là một tia chớp vạch phá không gian ngay trước mặt hắn và ngay sau đó là cái đầu lâu của Tam Tai Lão Tổ cứ thế rơi lông lốc trên mặt đất, tên Vương Giả trung cấp cao thủ cứ thế thân tiễn hồn vong chỉ sau một nhát chém tuyệt sát của thần bí nhân vừa hiện thân…
“Quá mạnh!!!”
Tam Tai Lão Tổ chết trong khi thân hình vẫn còn đó giữ nguyên trạng thái, hai tay lão vẫn nắm lấy U Minh Tà Mâu cắm sâu trong người Long nhưng ác khí mất đi kẻ thôi động lại trở nên hết sức hỗn loạn, trọng thương nặng nề tuy nhiên may mắn là Long vẫn giữ lại được cái mạng nhỏ, lúc này đây ma đầu lại không quan tâm đến thương thế của bản thân mà để tâm tới kẻ vừa xuất hiện, gã tạo ra cho hắn một áp lực cực độ khủng bố và lần đầu tiên trong đời Long biết đến cảm giác bất lực của một con kiến hôi thật thụ là thế nào, hắn tin tưởng chỉ một cái phất tay của đối phương thì hắn biến thành cặn bã không thể nghi ngờ.
“Không cần lo sợ, ngươi đã trợ giúp Đức Dũng một lần nên ta cũng trợ giúp ngươi một lần, từ nay về sau chúng ta hai bên không ai nợ nhau!”
Mở miệng chính là thân ảnh vừa xuất hiện và cũng là một thiếu niên anh tuấn nhưng sắc mặt lại có phần nghiêm nghị của thượng vị giả, nhìn đến thanh niên này làm Long cảm giác được bao trùm hắn đang là hàng trăm hàng nghìn đầu mãnh long hung tợn đang điên cuồng gào thét, thân phận của người này thì qua lời nói vừa rồi làm Long có thể phán đoán là siêu cấp cao thủ đến từ Phi Long Các.
“Khục… cảm tạ đại nhân cứu mạng, Đức Dũng là thiên tài và tại hạ chỉ là làm theo bổn phận chủ tọa của Tiềm Long Đại Hội mà thôi!” Long khiêm tốn nói.
“Haha, ta nghĩ rằng hai chữ thiên tài phải dành cho một tên thập nhị cấp có thể đánh ngang tay với Vương Giả trung cấp đấy!”
Thiếu niên anh tuấn cười nhạt nói làm Long run lên, phải chăng đối phương định trừ khử mối họa của Phi Long Các? Liệu hắn có nên tiết lộ thân phận của bản thân không?...
… muôn vàn câu hỏi xuất hiện trong đầu Long nhưng hắn thật vô cùng đắn đo, bảo vật không có tội mà người mang bảo chính là kẻ có tội, cùng chung dân tộc không đảm bảo vị cao thủ này có thể bỏ qua cho một kẻ sở hữu cho mình quá nhiều bí mật kinh thiên như Long, lăn lộn trong chốn giang hồ đẫm máu này tôi luyện ra một thanh niên chỉ tin vào chính bản thân mình.
“Xem ra ngươi là một kẻ rất đa nghi, ta phải công nhận mình thật không mong muốn một kỳ tài như ngươi lớn mạnh thế nhưng ta lại có nguyên tắc của riêng bản thân mình, cứu ngươi một mạng chính là hồi đáp phần nhân tình tại Tiềm Long đại hội mà thôi, đó còn chưa tính lão già ghê tởm này chính là kẻ đã tạo ra thứ dịch bệnh hoành hành trên thế giới… việc của ta ở nơi đây cũng đã kết thúc, cáo từ!”
Đến rất nhanh và đi cũng nhanh không kém, thân ảnh thiếu niên tan biến ngay trước mặt Long trong khi lời của gã vẫn còn đó văng vẳng bên tai hắn, tuy còn rất nhiều nghi vấn nhưng Long kiềm chế lại mọi suy nghĩ để phong ấn các huyệt đạo và bắt đầu trị thương, mọi chuyện đều có nguyên do và hắn chỉ cần biết là mình có thể tiếp tục sống để theo đuổi ước vọng của bản thân là đủ.
………….
……..

“Tổ Tông!”
Cách Thanh Liên Cung vài trăm dặm, tại một mảnh rừng hoang vu là hai thân ảnh trong đó một là thiếu niên anh tuấn xuất hiện diệt sát Tam Tai Lão Tổ cũng như cứu lấy Long một mạng, cho dù được xếp hạng vào siêu cấp tồn tại nhưng hắn lại đang cung cung kính kính trước mặt một ông già ăn bận bạch y trông vô cùng bình dị.
“Bao nhiêu năm qua mà ngươi vẫn giữ lấy hình dạng trẻ trung này, phải chăng thằng nhóc ngươi vẫn nuôi ý định cưới thêm một cô vợ?”
Nhìn lấy thiếu niên trước mặt, ông già mỉm cười trêu chọc làm gương mặt hắn đỏ bừng vì xấu hổ, nếu Long có mặt tại đây thì ắt hẳn sẽ thất kinh vì ông già này chính là người mà hắn tình cờ gặp mặt tại biển Đông… phải… ông chính là phân thân của Lạc Long Quân.
“Chỉ là một chút yêu thích bộ dáng này, mong Tổ Tông không nên nói loạn nếu không… ta … thật không chịu nỗi đau thương…”
Nghĩ đến chuyện gì đó thật khủng khϊếp làm thiếu niên hai mắt trợn tròn lắp bắp nói, có vẻ như năm chữ ‘đàn bà là những niềm đau’ đúng với mọi hoàn cảnh và với mọi đối tượng.
“Hừ… cũng chỉ là một tên sợ vợ… mảnh đất này cũng không tiện ở lâu, nếu đã xong việc thì rời khỏi nơi đây thôi!” Nhìn thấy bộ dáng thảm hại của thiếu niên, Lạc Long Quân hừ giọng nói.
“Tổ Tông… Ma Tôn… kẻ này quá mức nguy hiểm, chỉ mới thập nhị cấp đã có thể đối chọi lại với lão già Tam Tai là một tên Vương Giả cấp hàng thật giá thật cho dù đã trọng thương, nếu để cho hắn thêm thời gian thì…”
Cẩn thận quan sát sắc mặt Lạc Long Quân, thiếu niên ngập ngừng một hồi rồi cắn răng mở miệng nói, ban nãy hắn là bị tiềm lực quá mức khủng bố của Long làm cho chấn kinh và quả thật rất muốn ra tay phế bỏ tu vi của tên tuyệt thế thiên tài này nhưng lại nghĩ đến Lạc Long Quân nên một mực không dám xuống tay… món nợ ân tình là phải trả nhưng nếu lựa chọn giữa tình nghĩa và việc có thể diệt trừ mối họa từ trong trứng nước thì thiếu niên cũng sẽ không do dự lựa chọn bất chấp tất cả mà hạ thủ.
“Vậy ngươi có biết giọt máu mà Đức Dũng hấp thụ trước đó đến từ đâu không?” Lạc Long Quân cười nhạt nói làm thiếu niên sững người.
“Tổ Tông… ý lão nhân gia ngài là…”
“Hắn không phải là mối họa của chúng ta nhưng cũng không phải là người của chúng ta, ít nhất là tại thời điểm này… mỗi sinh mạng trên thế gian này đều có con đường riêng của chính mình và hắn hay chúng ta cũng vậy, Phi Long Các hiện tại đã không còn như xưa và ta cũng gần đến giới hạn rồi, mọi thứ đều dựa vào số mệnh an bài đi thôi…”
Ngước nhìn lấy bầu trời trong xanh, Lạc Long Quân thở dài một hơi đầy bi ai nói... thiếu niên trước mặt lão chính là Phi Long Các - Long Chủ và cũng là người được chính tay ông lựa chọn và dạy dỗ nên người, là một kẻ rất có năng lực nhưng Long Chủ lại quá trọng nghĩa tình và mỗi quyết định lại bị quá nhiều phương chi phối dẫn đến thiếu quyết đoán…
.... cuộc gặp gỡ với Long ban nãy chính là liều thuốc thử cuối cùng của Lạc Long Quân với vị Vương Giả đỉnh phong do mình dìu dắt nhưng ông lại một lần nữa phải thất vọng, nếu Long Chủ quyết đoán phế bỏ tu vi hay thậm chí là diệt sát một tên thiên tài mang tính uy hϊếp như Long thì Lạc Long Quân cũng sẽ không một lời oán thán và đặt trọn niềm tin lên kẻ mà mình chọn lựa thế nhưng số mệnh đã cho ông câu trả lời, bản tính của con ngươi là rất khó đổi thay và tồn tại chí cực như Long Chủ trớ trêu thay cũng không thoát khỏi điều đó.
Kỳ thật đối với Lạc Long Quân thì Long tuy rất xuất sắc nhưng vẫn chưa đáng giá để ông đánh đổi an nguy của Long Chủ để cứu hắn một mạng, một rừng không thể có hai hổ chính là bài học mà lịch sử để lại, Long nếu lớn mạnh thì chắc chắn sẽ có ngày phát sinh mâu thuẫn lợi ích với Phi Long Các, có thể Long Chủ không quá quan tâm đến quyền lực và lợi ích nhưng Phi Long Các lại không chỉ có một mình gã, hiện tại khi Lạc Long Quân vẫn còn đây thì có thể đám người kia sẽ ái ngại vài phần nhưng một khi cỗ phân thân này của ông hoàn toàn tan biến thì Phi Long Các chắc chắn sẽ không yên bình và một kẻ được coi là ngoại đạo như Long chắc chắn sẽ không được chấp nhận…
… nếu Ma Tôn bị Long Chủ trừ diệt thì Lạc Long Quân chắc chắn sẽ buông bỏ tất cả mà rời đi thế giới này để phó mặc cho số mệnh an bài hết thảy nhưng bây giờ ông vẫn còn chút ít thời gian và vẫn có thể thay đổi một số thứ.
“Đã khiến Tổ Tông thất vọng!”
Cúi đầu thật sâu trước thân hình khô gầy của Lạc Long Quân, Long Chủ buồn bã thật sâu mà mở miệng nói, hắn dĩ nhiên biết đến điểm yếu của bản thân nhưng muốn thay đổi thật quá khó khăn... càng ở vị trí cao, càng nắm trong tay quyền lực tối thượng thì hắn lại thật khó để làm ra quyết định vì mỗi sai lầm có thể dẫn đến cái chết của hàng vạn, hàng triệu sinh mạng, có quá nhiều thứ kìm chân Lạc Long Quân và hắn dù quyết tâm cỡ nào cũng lực bất tòng tâm thay đổi tính cách của mình.
“Phi Long Các hiện tại đã không còn là Phi Long Các mà ta tạo ra, cỗ phân thân này của ta cũng đã quá suy yếu không thể thay đổi bất cứ điều gì nữa vậy nên mọi chuyện sau này đều phải do ngươi đến gánh vác rồi…”
Vỗ lấy đôi vai Long Chủ, Lạc Long Quân ôn tồn cười nói đầy hòa ái nhưng không một ai thấy được ánh mắt của ông lão lúc này, trong ánh mắt ấy có sự thương yêu và cũng có sự lạnh lùng, không ai biết trong đầu vị thượng vị giả chung cực đang suy nghĩ điều gì.
“Con cháu nhất định sẽ tận lực!” Long Chủ trịnh trọng chắp tay nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.