Chương trước
Chương sau
Hai đầu gối vẫn không dừng bước, khuôn mặt Long vặn vẹo đến quỷ dị vì dường như hắn vừa làm ra một quyết định hết sức khó khăn, nhìn vào đôi mắt tràn ngập cuồng ngạo và hung tàn mang vẻ hoang dã vượt xa cự thú hồng hoang của nam nhân trước mặt mà quá nửa Thanh Liên Cung nữ đệ tử rúng động mạnh.

“Tới đi!!!”

“MA NGẠO!!!”

“Oanhhh… Oanhhh… Oanhhh!”

Điên cuồng thôi động ma ý, Long lần thứ ba cưỡng ép sử dụng Ma Ngạo và lần này thì ba đại mạch của hắn triệt để nổ tung thành hỗn độn, ma công có thể luyện lại nhưng đại mạch muốn tái lập trở lại là vô cùng khó cơ mà hiện tại Long không nghĩ nhiều đến thế, đừng nói là hy sinh ba đại mạch mà cho dù có hy sinh toàn bộ đại mạch để đổi lấy một hy vọng sống sót thì hắn cũng không nuối tiếc.

“Phốc… Phốc… Phốc…”
Huyễn Liên Tam Phách ba đường kiếm khí tới rồi… hai bên thái dương cùng mi tâm Long ngay tức thì bị đào ra 2 huyết động xuyên thủng đến hộp sọ và in sâu trên đó ba vết hõm sâu thế nhưng đó cũng là tất cả những gì mà Thanh Liên Kiếm Trận ba đường chung cực kiếm có thể làm được…

... suy cho cùng thì Thanh Liên Cung tuyệt kỹ Thanh Liên Kiếm Trận chỉ mang tính uy hϊếp đối với cao thủ thập tam cấp trở xuống còn Cửu Tử Tà Long Tâm Pháp là ma công đến từ thần giới, Ma Ngạo cho dù là bị thi triển một cách gượng ép thì cũng không thể bị phá vỡ một cách đơn giản như vậy được.

“Không thể nào?”

Thanh Liên Cung toàn bộ đệ tử há hốc mồm nhìn chằm chằm đến thân ảnh tàn tạ trước mặt mình, các nàng dường như không tin vào mắt mình khi một kẻ trúng phải trọn vẹn ba đường kiếm khí của Huyễn Liên Tam Phách mà còn có thể sống sót… thân hình hắn không một chỗ lành lặn, hai chân hắn bạo toái thành mảnh nhỏ và trên đầu hắn là ba lỗ máu sâu hoắm vậy nhưng chắc chắn một điều là hắn vẫn sống, một quảng trường rộng lớn đứng đầy đệ tử vậy mà giờ đây lại im ắng đến lạ thường và thứ di động duy nhất chỉ còn là cái đầu gối của tên đại ma đầu sắp sửa hoàn thành một bước cuối cùng.
“....”

“Hừ!!!”

Ở xa xa, lại một cái hừ lạnh yêu kiều nhưng lần này lại mang theo sát ý đậm đặc, Thanh Liên Kiếm Trận có thể bị phá nhưng uy danh của Thanh Liên Cung không bao giờ được phép xâm phạm, nếu kẻ phá kiếm trận là một tên thập tam cấp cao thủ thì chuyện không có gì nhưng đằng này là một tên võ giả còn chưa chân chính đặt bước lên thập nhất cấp lại khác biệt hoàn toàn, với tư cách là người đứng đầu Thanh Liên Cung nên nàng sao có thể để chuyện đó xảy ra, nhìn đến cái đầu gối của Long sắp sửa nện xuống mặt đất mà hai ngón tay dấu trong ống tay áo của nàng khẽ co lại, xử lý một con kiến hôi đâu có gì khó khăn.

“Vù… Vù…”

“Thanh Liên Phu Nhân! Kẻ này không chết được!”

Ngay thời điểm nữ nhân đang định xuất thủ thì đột nhiên một cơn cuồng phong quét đến mang theo một bóng hình già nua chắn trước mặt khiến đôi mắt nàng nhíu chặt, kẻ đến thế mà lại là một tên Vương Giả chính hiệu.
“Gia Cát tiên sinh! Lão muốn nhúng tay vào chuyện của Thanh Liên Cung ta sao?”

Thanh Liên cung chủ nhìn đến lão già rít gào, ánh mắt nàng tràn ngập sát ý như thể sẵn sàng xuống tay cho dù trước mặt mình là kẻ nào đi nữa.

“Lão hủ không dám và cũng không có bản lĩnh đó tuy nhiên lần này phải mạo hiểm ngăn cản Phu Nhân cũng là vì bề trên đã ra quyết định, nhân tuyển tham gia Chiến Trường Thượng Cổ lần này có hắn trong đó!”

Lão già cũng chính là Gia Cát tiên sinh từ tốn nói nhưng từng chữ toát ra trong miệng lão khiến Thanh Liên cung chủ sững sờ, bốn chữ Chiến Trường Thượng Cổ dường như có ý nghĩa vô cùng trọng đại.

“Tên khốn kiếp kia… hắn cũng đồng ý sao?”

Như đang nhắc đến một kẻ nào đó mà Thanh Liên cung chủ sắc mặt tối sầm lại và Gia Cát tiên sinh cũng theo đó sắc mặt cũng có chút đổi sắc mà lùi gấp về sau ba bước.
“Phu Nhân cũng biết là Các Chủ sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của Thanh Liên Cung, lần này là quyết định của các vị đại lão.”

Gia Cát tiên sinh khoác tay nói và không biết Các Chủ trong lời lão là kẻ nào mà nghe đến không liên quan thì Thanh Liên cung chủ mới ổn định trở lại, dường như nàng cùng tên Các Chủ kia có một mối thù đậm sâu khắc cốt ghi tâm.

“Tốt nhất là lão đầu ngươi không nên lừa dối bổn cung!”

Đắn đo một hồi lâu, rốt cuộc Thanh Liên cung chủ mới chịu mở miệng nói với Gia Cát tiên sinh, thân hình nàng mờ ảo biến mất và một đạo mệnh lệnh truyền đến quảng trường bên dưới.

“Giam hắn lại!”

Ba chữ của Cung Chủ lọt vào tai khiến đám Thanh Liên Cung đệ tử sững sờ, các nàng đồng dạng đều nhìn đến thân ảnh đã sớm bất tỉnh trên mặt đất với một tâm trạng rất khó tả, gã đàn ông này… hắn… quá đặc biệt.
“...”

“Đa tạ Phu Nhân đã quyết định sáng suốt, lão phu nhất định sẽ bẩm báo lại với các vị đại lão!”

Gia Cát tiên sinh thở dài nhìn đến lầu cát xa hoa trước mặt mà cúi đầu cảm tạ, hình bóng của lão cũng rất nhanh tan biến giữa không gian và từ đầu đến cuối thì lão vẫn không hề nhìn đến thân ảnh mà lão vừa cứu sống một lần nào, nhân tuyển không chỉ có một và một tên võ giả còn chưa chân chính đạp bước lên thập nhất cấp không xứng đáng để lão nhìn đến.

…..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.