Gặp nguy không loạn, Độc Cô Ý sau một tiếng gào lớn thì hai tay chụp lấy thần thương trước mặt, hắn thôi động lấy mười hai thành công lực để rồi điểm ra một kích nhanh đến không tưởng đón đỡ Thần Phong Búa.
“Kenggggg!”
“OANHHH… OANHHH… OANHHH”
“ẦMMMM… ẦMMMM… ẦMMMM… ẦMMMM…”
Thần thương cùng thần búa mang theo vĩ ngạn lực lượng của hai tên Vương Giả giao kích với nhau khiến đất trời như muốn sụp đổ, cương khí nổ tung tỏa ra vạn trượng thần quang chói lòa thương khung... trời cao rạn nứt rồi, đại địa vỡ nát rồi… từng làn sóng lực lượng mang theo khí tức hủy diệt cứ thế quét qua bốn phương tám hướng dọn dẹp sạch sành sanh hết thảy những gì chúng đi qua chẳng khác nào vị thần Hủy Diệt đang tiến hành tẩy lễ phiến thiên địa này thành một mảnh hoang tàn. “Khục!”
Bị lực phản chấn ép phải lùi về sau hai bước, Thái Tổ Thần Thương vẫn hoàn hảo không một chút tổn hại nhưng hay tay của Độc Cô Ý lại không tốt được như vậy khi đang run rẩy không ngừng, trong một phút giây kia tên đệ nhất thiên tài tưởng chừng như xương cốt của bản thân muốn nổ tung trước sức mạnh quá đỗi đáng sợ của Thần Phong Búa thế nhưng may mắn là thân thể hắn vẫn đầy đủ cường hãn, nói là thế nhưng dư âm lực lượng vẫn khiến máu huyết trong người hắn nhộn nhạo không thôi.
“Pặc!”
Ở phía đối diện, lại tốn thêm một bước để chụp lấy Thần Phong Búa bị bắn ngược trở lại sau một kích va chạm, Thụy Chí Tôn từng đầu cơ bắp từ khi nào đã cuồn cuộn năng lượng sẵn sàng cho một kích ở cấp độ hủy diệt, gã như thể càng chiến đấu càng hung hãn, trong mắt vị cao thủ Chí Tôn Các lúc này chỉ còn sự điên cuồng giận dữ chẳng khác gì một tôn siêu cấp cự thú vừa thức tỉnh. Cảm giác rõ ràng khí tức ngày một đáng sợ của đối phương, Độc Cô Ý hai mắt co rút không ngừng vì hắn không ngờ Thụy Chí Tôn lại nắm giữ sức mạnh khủng khϊếp đến vậy, 150 năm qua với Thái Tổ Thần Công cùng Thái Tổ Thần Thương thì tên thiên tài mang họ Độc Cô vẫn chưa bao giờ phải nếm mùi thất bại đến nỗi cái danh Độc Cô Cầu Bại cứ thế được ra đời thế nhưng hắn biết hôm nay nếu đánh tiếp thì kẻ nằm xuống tại nơi này chính là hắn không thể nghi ngờ.
“Thằng nhãi con, ngươi có thể là thiên tài hiếm có nhưng Chí Tôn Các cao thủ không kẻ nào không phải là thiên tài, để leo đến vị trí này thì số thiên tài chết trong tay lão tử cũng không ít hơn là bốn còn số đâu cho nên nếu Độc Cô ý ngươi cho rằng bản thân có thể vượt cấp chiến đấu là quá ngây thơ rồi, đã thật lâu không có kẻ dám khiêu khích ta khi những kẻ trước đó đều đã làm bạn với Diêm Vương và danh sách đó sắp sửa được điền vào thêm một cái tên mang họ Độc Cô rồi. Thụy Chí Tôn cười gằn nói, Thần Phong Búa đã bị gã cất ra sau lưng nhưng sát ý lại tăng đến cực thịnh, chữ cuối cùng lọt vào tay Độc Cô Ý cũng là lúc hắn nhận ra tên Vương Giả trung cấp đã ở ngay trên đỉnh đầu mình… quá nhanh… quá cường đại.
“Song Phong Diệt Địa Chưởng!”
Hoàng y bạo khởi, tóc dài vũ động… Thụy Chí Tôn hai mắt trợn trừng bắn ra quang mang rợn người, toàn thân gã bùng nổ lực lượng siêu cường lật tay đẩy ra hai chưởng nhắm đến đối phương oanh sát không một chút chần chừ… đã xuất thủ là toàn lực, Thụy Chí Tôn hai chưởng không chỉ là mang theo thông thiên chi chí mà còn là kình lực đáng sợ hoàn toàn xứng đáng với bốn chữ dời non lấp bể…
Không thể ngăn cản, không thể chống lại, lực lượng cực độ khủng bố ép đến làm đại địa bên dưới nơi Độc Cô Ý đang đứng lún sâu đến mấy chục mét, thân ảnh tên đệ nhất thiên tài cứ thế bị chôn vùi khi mà hai chưởng thật sự còn chưa kịp đánh tới, uy lực một kích này của Thụy Chí Tôn đã không thể dùng hai chữ đáng sợ để hình dung. “Quá mạnh!!!’
Thua… Độc Cô Ý cho dù không cam lòng nhưng vẫn phải thừa nhận hắn đã vô phương ngăn cản hai chưởng cường đại của đối phương, đừng nói đến chuyện có thể xuất thủ chống trả mà hiện tại có thể nhúc nhích đến một đầu ngón tay thôi cũng là vô cùng khó khăn với kẻ khơi mào cuộc chiến, khí tức chí cường của Thụy Chí Tôn bằng cách nào đó đã khóa chặt đến từng tế bào bên trong cơ thể hắn, hết thảy lực lượng bị định trụ nên việc Độc Cô Ý có thể làm là ngẩng đầu nhìn đến hai đại cự chưởng từ trên cao ép xuống… hắn có chết cũng phải chết một cách oanh liệt để không phải hổ thẹn lúc đoàn tụ với người tình tại bên kia thế giới.
“Răngggg… Rắcccc… Răngggg… Rắcccc…”
“Oanhhh… Oanhhh…”
Không phải đợi chờ quá lâu, khi mà Song Phong Diệt Địa chưởng vừa chạm tới đỉnh đầu thì Độc Cô Ý đã không còn mang trong mình hình hài của nhân loại... mặc kệ là da thịt, máu tươi, gân mạch hay lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị chấn đến nổ tung thành phấn vụn, xương cốt là thứ cứng rắn nhất cũng vỡ nát đến thê thảm… không còn là đau đớn mà là tột độ thống khổ làm cho khuôn mặt điển trai cứ thế vặn vẹo như quỷ dữ, tử vong chưa bao giờ gần với Độc Cô Ý đến vậy nhưng số mệnh lịa dường như chỉ muốn trêu đùa hắn… “OÀNHHH… OÀNHHH…”
Cứ tưởng địa ngục được đón chào một tên Vương Giả mang họ Độc Cô nhưng tại khoảnh khắc cuối cùng khi mà lực lượng của Thụy Chí Tôn sắp sửa bạo phát thì đột nhiên hai đại cự chưởng của gã lại bị một cỗ lực lượng siêu cường khác chấn đến tán loạn, Vương Giả trung cấp một kích toàn lực cứ thế bị chặn đứng rồi biến mất như chưa từng tồn tại...
“Kẻ nào?”
Thụy Chí Tôn không sợ trời không sợ đất nhưng lúc này lại thật sự sợ hãi và quay đầu nhìn lại, có thể hóa giải một kích toàn lực của gã đơn giản đến vậy thì chỉ dùng đầu gối suy đoán thôi cũng biết chắc thực lực của đối phương đã ở một tầng thứ cao hơn gã rất nhiều, chẳng lẽ Độc Cô Ý còn có người chống lưng?
“Là ta!”
Chấn động hư không là một kiện kim sắc chiến y hết mực uy nghiêm, hình bóng một lão giả mang theo vô thượng khí tức xuất hiện trước mặt Thụy Chí Tôn khiến gã trợn tròn mắt, Chí Tôn Các các chủ - Đông Phương Vô Địch vậy mà đến đây. “Tham kiến các chủ đại nhân!”
Ở bên ngoài cuồng bạo đến cỡ nào đi chăng nữa thì Thụy Chí Tôn cũng không dám lãnh đạm trước mặt Đông Phương Vô Địch, tuy Đông Phương lão giả này là tân nhiệm các chủ mới nhậm chức không lâu nhưng đồng dạng giống như những vị các chủ trước đây đều là nắm giữ tối cường lực lường mà gã đương nhiên không thể sáng ngang.
“Trừng phạt hắn như thế là đủ, một tên thiên tài như hắn cũng không dễ sinh ra.”
Đông Phương Vô Địch khoác tay nói, đón đỡ được một búa của Thụy Chí Tôn đã là rất không tồi với một tên võ giả vừa đạp bước lên Vương Giả như Độc Cô Ý, phải biết chênh lệch giữa Vương Giả sơ cấp cùng trung cấp là cực độ lớn lao huống gì Thụy Chí Tôn tại cảnh giới của mình còn khó có đối thủ.
“Cẩn tuân lời dạy bảo của đại nhân!” Mặc dù có chút không cam lòng nhưng Thụy Chí Tôn vẫn thành thật chắp tay cúi đầu nhận mệnh, gã cũng không sợ Độc Cô Ý sau này trả thù vì nếu Đông Phương Vô Địch đã ra mặt thì mọi chuyện lúc sau sẽ do lão đến khiêng lấy, Đông Phương gia tộc rất coi trọng mặt mũi.
“Có thể lĩnh hội Thái Tổ Thần Công… ta thật mong chờ sự phát triển của ngươi!”
Nhìn đến bóng dáng thê thảm dưới hố sâu, Đông Phương Vô Địch cười nhạt thầm thì những lời mà chỉ có lão nghe thấy và rồi thân ảnh lão mờ ảo như sắp sửa tan biến, ở cấp độ của lão thì đã không cần giải thích với bất cứ ai mà đơn giản chỉ là những đạo mệnh lệnh không kẻ nào dám chống lại.
“Đại nhân, có cần cứu chữa cho hắn?” Tử khí đã bốc lên từ hố sâu, Thụy Chí Tôn vội lên tiếng vì sợ rằng thằng nhãi kia thật sẽ chết đi. “Không cần, còn đó kẻ khác lo lắng cho hắn hơn chúng ta.” Đông Phương Vô Địch thả ra lời nói cuối cùng trước khi thân ảnh triệt để biến mất giữa hư không, lúc rời đi ánh mắt của lão không quên liếc đến một mảnh hư không xa xôi khác.
“Lại thần thần bí bí… Phanhhhh…”
Gãi đầu khó hiểu, Thụy Chí Tôn một bước đạp ra biến mất không một cái ngoái đầu, nếu các chủ đã nói không sao thì gã cũng lười đi quản sống chết của Độc Cô Ý, dù gì thì gã vẫn mong thằng nhãi con kia chết đi càng sớm càng tốt.
...
Bên trong hố sâu, Độc Cô Ý không biết bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì và vì sao hắn vậy mà vẫn còn sống nhưng hắn biết cho dù không cần đến kẻ nào ra tay thì hắn cũng sắp sửa gặp mặt Diêm Vương rồi, thương thế của hắn quá nặng đến trình độ không thể phục hồi. “Ngươi thật khiến ta thật thất vọng!”
Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai Độc Cô Ý khiến hắn run rẩy cố gắng hé mở mí mắt để nhìn xem là kẻ nào lên tiếng và chỉ cần nhờ đến một chút ánh sáng len lỏi vào nơi tối tăm này thì hắn cũng có thể nhận ra người kia… kẻ mà hắn thống hận nhất cuộc đời này...
………….
…...
… Bắc cực... trên một ngọn núi tuyết cao sừng sững là một tòa cung điện đồ sộ và vô cùng tráng lệ, thật kỳ lạ khi có người lại kiến tạo một thứ như thế tại nơi đây vì đơn giản khí hậu tại mảnh đất này là không dành cho sự sống cơ mà nếu biết được chủ nhân của tòa lâu đài này trước đây là một tên Thí Thần trốn chạy tới thế giới này thì cũng không đến nỗi quá ngạc nhiên, chỗ con người không thể tồn tại chưa hẳn là chỗ mà thần nhân không thể sinh sống và kẻ dày công kiến tạo nơi này cũng không khó để đoán biết… phải… nơi đây chính là biệt phủ của Cổ Phong. ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]